[CMĐVPL] Chương 402


Anh Hổ là người phản ứng đầu tiên.

Anh ta bước qua, vỗ nhẹ lưng Ôn Giản Ngôn:

“Này, cậu vẫn ổn chứ?”

Ôn Giản Ngôn chống tay lên đầu giường, đứng dậy, yếu ớt lắc đầu.

Vốn dĩ hắn đã đẹp trai, mái tóc đen bù xù xõa xuống vầng trán ướt nhẹp mồ hôi càng khiến hắn trông trẻ trung đáng thương, không hề có tính công kích.

Quả nhiên hắn vẫn là một thanh niên cần được bảo vệ, mặc dù phát huy tối đa tiềm năng trong tình thế cấp bách, nhưng sức chịu đựng tâm lý lại không được cao cho lắm.

Anh Hổ thở dài xoa lưng cho hắn, giúp hắn hít thở dễ hơn.

Chẳng qua cũng có thể thông cảm, cảnh tượng ban nãy đừng nói là tên nhóc này, đến cả anh ta còn không chịu nổi.

A Báo thở phì phò, bởi vì vừa mới di chuyển bàn ghế nên tay bị chuột rút gân, chậm rãi lùi lại vài bước.

“Anh, tiếp theo chúng ta phải làm gì hả?”

Giọng hắn ta có chút đuối sức.

“Ngồi đây chờ à?”

“Không.” Đầm Lầy lập tức lắc đầu.

Gã vẫn còn sợ nhìn ra ngoài cửa.

Ở bên ngoài cửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy khuôn mặt trương phình trắng bệch, một trong số đó đang dán mặt vào cửa sổ, dùng cặp mắt đen xì không có lòng trắng nhìn gã chòng chọc, che khuất ánh sáng vốn đã yếu ớt ở ngoài hành lang.

“Vừa rồi anh không thấy mấy cánh cửa bị mở à?”

Đầm Lầy hít sâu một hơi, buộc mình phải rời mắt sang chỗ khác, nghiêm nghị nói: “Nhìn vào tình hình hiện tại, nước tràn tới đâu cửa sẽ mở ra tới đó…”

Phòng 404 nằm ở vị trí khá xa, tạm thời chưa cần lo lắng.

Nhưng sớm muộn gì nước trong phòng tắm cũng tràn tới đây. Ngay khi cánh cửa phòng họ mở ra, cả đám chết là cái chắc.

Vừa mới dứt lời, bầu không khí trong phòng chùng hẳn xuống.

Mọi người đều lộ vẻ mặt nặng nề.

Ôn Giản Ngôn ngồi một bên vẫn lộ thần sắc yếu ớt, cơ thể chao đảo, tưởng chừng giây sau sẽ gục xuống luôn.

“Người anh em, cậu thế nào rồi?”

Anh Hổ vô cùng lo lắng: “Nếu không cậu leo lên giường anh nằm lát nhé?”

Mặt mày của Ôn Giản Ngôn tái nhợt, khó khăn lắc đầu đáp: “Không, không cần ạ.”

“Hầy.” Anh Hở thở dài.

Cũng phải, đã đến nước này ai còn tâm trạng nằm chứ?

Nhưng giây tiếp theo, chàng trai yếu ớt trước mặt chỉ vào giường mình, xấu hổ bảo rằng: “Tôi quen giường, để tôi về giường mình nằm thôi ạ.”

Anh Hổ: “…”

?

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“???”

Câu trả lời của hắn thực sự nằm ngoài dự đoán. Anh Hổ nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ chớp mắt cái đã thấy Ôn Giản Ngôn xoay người tự mình leo lên cầu thang, cong eo bò vào giường mình.

Để lại anh Hổ đứng nghệt mặt tại chỗ.

Cái gì?

Mặt khác.

Vừa chui về giường, vẻ mặt yếu ớt đáng thương của Ôn Giản Ngôn đã hoàn toàn biến mất.

Hắn chán ghét liếc nhìn chiếc giường ướt sũng của mình, cuộn ga trải giường và nệm lại rồi đá xuống dưới chân.

Sau đó, hắn cầm theo cặp sách lấy được từ trước, lôi tờ giấy nháp tỏa khí lạnh bên trong ra, trải lên tấm ván đầu giường, đoạn móc một cây bút mực trong cặp chuẩn bị múa bút.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“…”

“Đờ mờ, cười ngất mất thôi, hóa ra lừa bạn cùng phòng về giường nghỉ nhưng thực chất là đang lén lút làm bài?”

“Đúng là hành động sát thực tế.”

Ôn Giản Ngôn mở nắp bút, trầm ngâm nhìn tới giấy nháp trước mặt.

Bây giờ câu hỏi được đặt ra, hắn nên viết gì sau khi xem xong?

Đối với một kẻ kiếm sống bằng nghề phét lác như hắn, việc chém một bài cảm nhận 1500 chữ dễ như ăn kẹo, nhưng vấn đề là, liệu rằng ở đây có bẫy nào không?

Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát, quyết định thử xem một chút. Dù sao bình xét cấp bậc của phó bản này vẫn ở đó, đối với nguy hiểm vừa trải qua, khả năng thiết lập cạm bẫy ở đây là không lớn.

Hắn ngập ngừng đặt bút.

Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.

Ôn Giản Ngôn không nháp dàn ý, vừa mới đặt bút đã viết ào ào, không hề nấn ná ngừng nghỉ.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Hả? Giờ đã bắt đầu viết sao?”

“Đang viết gì thế? Tò mò ghê, camera quay về phía trước hộ phát.”

Như nghe thấy tiếng lòng khán giả trong phòng livestream, camera trong phòng di chuyển về trước, nhắm thẳng ống kính vào tờ giấy nháp.

Chữ viết trên giấy rất đẹp, có thanh có đậm, nhẹ nhàng tao nhã.

Tuy nhiên khán giả còn chưa kịp thưởng thức kỹ thì đã bị dòng tiêu đề cảm nhận đập ngay vào mặt:

“Cảm nhận sau khi xem phim “Richard dũng cảm”: Bàn về vấn đề vì sao không nên quá dũng cảm trong phim kinh dị”.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

Khi camera di chuyển xuống dưới, nội dung hiện ra như hoa nở xuân về.

Ở dưới bài văn, hắn bắt đầu đưa ra luận điểm luận cứ phong phú, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã viết được một đoạn dài, diễn giải theo nhiều góc độ, minh chứng hùng hồn rằng: nếu làm vai phụ trong phim kinh dị thì việc duy trì bản tính hèn nhát là điều tất yếu.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“…”

“Đúng là tự thân trải nghiệm có khác.”

Theo ngòi bút di chuyển trên trang giấy, Ôn Giản Ngôn cảm thấy phần da ở ngực và bụng bắt đầu trở nên nóng rẫy, như thể có thứ gì đó sắc nhọn đang ma sát ở trên.

“Shhh.”

Hắn hít hà, nghiêng người vén áo lên.

Dưới luồng sáng mờ ảo, vòng eo săn chắc của chàng trai chập trùng lên xuống, căng cứng vì đau, mồ hôi lạnh túa ra trông hệt như một tấm vải sa tanh.

Từng vết màu đỏ giống như vết xước, lại giống như nét bút dần dần xuất hiện trên da.

Máu tươi rỉ ra từ miệng vết xước, men theo nét bút chảy xuống, mang theo vẻ đẹp tan vỡ không trọn vẹn.

Ôn Giản Ngôn ước lượng số chữ mình viết, sau đó ngước mắt nhìn thanh giá trị sinh mệnh trên đầu.

Khi được ba trăm chữ, thanh máu của hắn giảm 10 điểm.

Như là ngửi thấy máu tươi, đám mặt trương phình ngoài cửa trở nên xao động.

Đôi mắt đen kịt xoay tròn, áp mặt mình vào cửa sổ, liên tục đụng đầu, khiến cửa rung lắc rầm rầm. Mọi người trong phòng bị dọa mất mật, nhịn không được lùi về sau, giữ một khoảng cách nhất định với ván cửa trông mỏng manh kia.

Một người sử dụng đạo cụ kính nhòm quan sát phía hành lang, sắc mặt khó coi mở miệng nói:

“Này này, có phải tôi nhìn nhầm không? Hình như tốc độ nước tràn đang tăng.”

Vừa rồi dòng nước hẵng còn chậm rãi chảy qua sàn nhà, lúc này bỗng chốc tăng tốc khi nào chẳng hay, chảy ào ào từ trong phòng tắm ra ngoài. Theo tiếng “kẽo kẹt”, rất nhiều phòng ngủ được mở cửa ra.

Từng khuôn mặt trương phình bước ra, đi thẳng về phía phòng 404.

Ôn Giản Ngôn cũng nghe thấy tiếng mọi người bên dưới đang hoảng loạn thảo luận.

Hắn hít một hơi thật sâu, thả vạt áo xuống.

Quả nhiên giống với suy đoán trước đó của hắn, tờ giấy nháp này có quan hệ mật thiết với mạng của mình, cho dù chỉ dùng bút viết lên đó cũng tạo thành ảnh hưởng đến cơ thể.

Khi giá trị sinh mạng của hắn giảm xuống, tốc độ tấn công cũng tăng lên.

Ôn Giản Ngôn đổi sang tư thế không đè lên miệng vết thương, tiếp tục hoàn thành “bài tập về nhà”.

Khi số lượng từ đạt đến năm trăm, bên tai hắn chợt vang lên tiếng “ting”, sau đó là âm báo nhắc nhở quen thuộc của hệ thống:

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ học tập lần này. Bạn có muốn tiếp tục không?]

Ồ.

Hóa ra là vậy.

Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng chọc đầu ngòi bút xuống ván giường, khẽ nheo mắt lại.

Cảm nhận phim điện ảnh cần 1500 từ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải vào lại cảnh phim. Trong quá trình này, bản thân streamer sẽ bị trói với tờ giấy nháp, đồng thời sẽ tiếp tục bị tấn công.

Tuy nhiên sau khi hoàn thành năm trăm chữ, phó bản sẽ cho người chơi quyền lựa chọn rời đi.

Đây mới là độ khó thông thường của phó bản cấp A.

Nếu streamer đủ mạnh thì có thể ở lại trong lâu hơn, trong trường hợp đó, bọn họ có thể hoàn thành “bài tập” để sớm qua môn. Tuy nhiên nếu streamer chưa đủ năng lực, họ có thể cẩn thận chia bài tập ra làm ba đợt rồi lần lượt hoàn thành.

Chỉ cần hiểu rõ quy luật, độ khó sẽ nhanh chóng giảm xuống.

“Nước trong hành lang đã tràn tới phòng nào vậy?” Ôn Giản Ngôn hỏi.

Anh Hổ phía dưới trả lời: “421.”

Anh ta còn tưởng Ôn Giản Ngôn sợ hãi, bèn an ủi ngay: “Đừng lo, theo tốc độ này chúng ta còn trụ thêm thêm được mười lăm phút nữa.”

Tuy nhiên về việc phải làm gì sau khi kết thúc mười lăm phút thì…

Anh ta cũng không rõ lắm.

Ôn Giản Ngôn liếc nhìn chiếc áo sơ mi dính đầy máu của mình.

Chỉ e không chống đỡ nổi mười lăm phút nữa, nhưng mười phút cũng quá đủ rồi.

Vậy cứ tiếp đi.

[Có]

Ôn Giản Ngôn xoay đầu ngòi bút, tiếp tục hoàn thành bài cảm nhận sau khi xem phim còn đang dang dở của mình.

Chẳng mấy chốc, số từ đã lên tới sáu trăm.

Thanh máu tiếp tục giảm xuống, lại giảm thêm 10 điểm.

“Ưm…”

Ôn Giản Ngôn mím môi, kìm nén hơi thở run rẩy.

Hắn cảm thấy cơn đau ở ngực ngày càng dữ dội, như thể có một con dao vô hình đang cứa vào da.

Tuy nhiên cây bút trong tay hắn vẫn chưa từng dừng lại.

Chín trăm chữ.

Thanh giá trị sinh mệnh chỉ còn 60 điểm.

Phía dưới truyền đến tiếng hét hoảng sợ của mọi người: “Đờ mờ, thứ trong hành lang ngày càng nhiều…”

“Nước tới đâu rồi?”

“Chỉ còn… bốn gian phòng nữa là tới chúng ta.”

Không phải bọn họ không có thiên phú và đạo cụ để kéo dài thời gian, nhưng từng người trong họ đều hiểu, nếu không biết cách rời khỏi hiện trường lúc này, tất cả chiêu trò của mình chỉ tạm thời trì hoãn được cái chết kéo đến, chứ không thể nào xoay chuyển thế cục.

Ôn Giản Ngôn nỗ lực không ngừng nghỉ, viết đến một nghìn chữ.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ học tập lần này. Bạn có muốn tiếp tục không?]

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống.

Kế tiếp chỉ cần bước vào đây một lần cuối là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ôn Giản Ngôn cử động cánh tay, vùng da bị thương bị đụng chạm khiến hắn hít hà.

Mẹ kiếp, đau ghê.

Hắn kéo cổ áo lên rồi nhìn vào trong.

“…!”

Ôn Giản Ngôn sửng sốt.

Hắn như cá chép lộn mình, ngồi bật dậy, vén áo lên.

Trong bóng tối, lồng ngực và vùng bụng trắng nõn rắn chắc của chàng trai trải đầy vết thương máu me lộn xộn, trong hệt như bức vẽ nguệch ngoạc do lũ trẻ con để lại. Máu tươi chảy ra từ vết thương, lăn vào mép quần, thậm chí nhuốm đỏ đường vân màu vàng thoắt ẩn thoát hiện trên hông.

Những vết rạch vừa rồi còn không biết nói giờ đã hợp thành những chữ xiêu vẹo, tuy rằng có nét bị thiếu nhưng về cơ bản vẫn đọc hiểu được.

“Đừng nhìn tiếp nữa”

Khoảnh khắc nhớ lại lời này, sống lưng Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi lạnh.

Mồ hôi kích thích vết thương, cơn đau nhói khiến đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo.

Hắn nhớ rằng đây là câu được viết trên bức tường ở phòng ký túc xá 504 trong phim.

Nhưng chẳng hiểu sao nó lại xuất hiện trên lồng ngực hắn vào lúc này.

Lúc này trong đầu tái hiện khung cảnh Richard nằm chết ở giữa phòng tắm. Bên cạnh là một cặp nhãn cầu vẫn còn dây thần kinh thị giác lềnh phềnh trong nước.

Phía dưới hàng chữ có một con số nho nhỏ.

483.

Phía sau còn có một đường tô gạch, song cũng rõ nội dung là gì nữa.

Con số…

Mật khẩu.

“…”

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, vẻ mặt thay đổi.

Hắn cúi người, tiếp tục viết lách.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Mẹ kiếp, mi đang làm cái gì vậy? Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì mi phải viết xong 1500 chữ mới có thể rời khỏi đây!”

“Các đồng đội khác: Mời lên tiếng nói chuyện!”

“Aaaaaaaaa chỉ còn một cửa cuối cùng, chết là cái chắc.”

Trong hành lang, tiếng nước chảy ào ào vang vọng, tiếng nước róc rách bao phủ sàn nhà, bắt đầu chui qua khe cửa tràn vào bên trong.

1200 chữ.

Thanh giá trị sinh mệnh còn 50 điểm.

Ôn Giản Ngôn nhanh nhẹn thu tờ giấy nháp, đột nhiên đứng dậy: “Mau lên, mọi người mau lên giường trên!”

“?”

Đám người phía dưới sửng sốt.

Lên giường trên để làm gì?

Anh Hổ giật mình khi thấy vết máu trên người Ôn Giản Ngôn: “Á đù, cậu làm sao thế?”

Vừa rồi chẳng phải hắn lên giường nghỉ ngơi sao? Tại sao mới chỉ mấy phút đã bị thương rồi?

Ôn Giản Ngôn không nói năng gì, chỉ điểm nhẹ một cái vào khoảng không. Như là ảo thuật, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây búa không hợp hoàn cảnh.

Hắn nhấc búa lên đập rầm rầm lên trần nhà.

Cát bụi rơi xuống, vết nứt lan rộng.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“???”

“Hắn ta đang làm gì thế?”

“Đến cả cầu thang còn không thể chạy thoát khỏi tầng này thì có đập vỡ trần nhà cũng vậy, chỉ nhiều thêm một vách tường…”

Ngay khi bình luận cuối cùng với mới hiển thị, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, bê tông rơi xuống, phía trên trần nhà xuất hiện một lỗ thủng to.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“…Hả?”

Sao lại không giống tưởng tượng của mình vậy ta!

Đám người giật mình, lập tức nhận ra ý đồ của Ôn Giản Ngôn.

Bởi vì tầng này đã bị nước chiếm nên tầng tiếp theo chắc chắn là tầng bình thường.

Cả đám nháo nhào trèo lên giường trên, bắt đầu đập tường đào lỗ, nhưng kỳ lạ thay, khi búa trên tay họ nện lên trần thì trần nhà không có bất kỳ dấu vết nào, ngược lại, như là đụng phải kim loại, ngay cả lớp sơn cũng không bong tróc.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Á đù, tôi nhớ ra rồi. Hiện tại về mặt ý nghĩa streamer đã là một nhân vật trong phim, thân phận “bạn cùng phòng Richard” của hắn đã được phó bản công nhận, thế nên hắn có thể chạm vào thực thể trong phim!”

“Nếu đúng là vậy thì tôi nghi ngờ ban nãy chỉ có một mình streamer là lên được tầng năm. Tuy nhiên đám người bên cạnh hắn chưa từng xem qua bộ phim này nên mới luôn bị kéo chân ở tầng bốn.”

“Chờ đã, phòng của streamer là 404, vậy phòng của Richard là bao nhiêu hả?”

“504 đúng không?”

“!! Vừa khéo ngay trên đầu hắn. Má ơi!”

Tóc trong dòng nước chảy bắt đầu men theo cánh cửa bò lên, vặn tay nắm cửa, khuôn mặt trương phình trắng bệch áp sát cửa sổ, bị ép thành hình phẳng lì, như thể không chờ đợi thêm được nữa.

“Két.”

Tay nắm cửa bị vặn ra.

Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn xuống.

Nước đen bẩn thỉu mang theo búi tóc chảy vào, đám xác chết trương phình được tạo từ giòi bọ và tóc chậm rãi tiến đến.

Cặp mắt đen xì không có lòng trắng nhìn chằm chặp về hướng này.

“Mau lên, bên đây.”

Ôn Giản Ngôn cất búa, trèo lên cái lỗ to đùng vừa đập trên trần nhà.

Những người khác vội vàng đuổi theo.

Anh kéo tôi tôi kéo bạn, cả đám lôi lôi kéo kéo bò lên trên.

Một bàn tay dính đầy tóc ướt sũng vươn ra, từ từ đến gần anh Hổ – người bò lên cuối cùng.

“Mau mau.”

Anh Hổ lo lắng đến độ vã mồ hôi.

“Cố gắng thêm chút, sắp lên được rồi.”

Mấy người phía trên cũng sốt ruột chẳng kém phần, duỗi tay duỗi chân, ba chân bốn cẳng kéo anh Hổ lên, cuối cùng đám tóc chỉ cách mũi chân anh Hổ vài centimet, khuôn mặt mọi người đỏ bừng lấm tấm mồ hôi kéo được anh Hổ lên tầng.

Bọn họ kiệt sức ngã xuống sàn, thở hổn hển.

Xuyên qua cái lỗ to đùng dưới đất, bọn họ có thể nhìn thấy mặt của đám xác chết trương phình dần dần tụ lại phía dưới và một đống tóc khổng lồ.

“Tránh ra.”

Đúng lúc này phía sau truyền đến giọng Ôn Giản Ngôn.

Mọi người vội vàng tránh sang bên cạnh, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, chiếc tủ bị đẩy ngã xuống, vừa khéo che kín lỗ thủng dưới đất và đám mặt trương phình đang tiến đến gần.

Lần này cuối cùng mọi người cũng dám thả lỏng.

Cả đám ngồi bệt dưới đất thở phì phò, đột nhiên cảm thấy may mắn sau khi thoát khỏi đại nạn.

Ôn Giản Ngôn chống bàn tay run run vì kiệt sức lên chiếc giường bên cạnh, khó nhọc đứng dậy: “Mọi người hãy mau đứng lên, những thứ đó không thể bị chiếc tủ này ngăn cản, ở đây không an toàn…”

Thần kinh vừa mới thả lỏng của mọi người lại trở nên căng thẳng.

Đúng vậy, thoạt nhìn thứ kia sẽ không bị đồ bình thường ngăn cản. 

“Dù thế nào đi chăng nữa, tốt nhất là hãy rời khỏi phòng này trước đã.” Ôn Giản Ngôn nói.

Mọi người nháo nhác gật đầu.

Bọn họ chẳng đoái hoài tới mệt nữa, vội vàng đứng dậy theo Ôn Giản Ngôn mở cửa phòng ngủ, ra ngoài hành lang.

Giống với tầng bốn, hành lang tầng này cũng đèn đuốc sáng trưng.

“Khoan đã…” Đầm Lầy lau mồ hôi trên mặt, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Nơi này khác với nơi chúng ta vừa ở à?”

Đúng vậy.

Chúng không giống nhau.

Vách tường ở đây ít vết bẩn và vết trầy xước hơn nhiều, toàn bộ hành lang trông mới hơn nhiều so với trước đây.

Nếu nói ban nãy đám quái vật trong phim đã xâm chiếm hành lang nơi bọn ở thì lúc này, họ đã bước vào một cảnh trong phim “Richard dũng cảm”.

“Hình như là vậy.” Ôn Giản Ngôn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tầng thứ năm trông như thế này à?”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Mày lại giả nai đấy à.”

“Mày lại giả nai đấy hả.”

Mọi người nhìn nhau, cũng không biết đáp án của vấn đề.

Dù sao hình như bọn họ chưa từng đi lên tầng năm của ký túc xá.

“Mặc dù chúng ta vẫn chưa trở lại khu vực an toàn, nhưng cuối cùng cũng tranh thủ được chút ít thời gian thở dốc. Tốt nhất mọi người nên tách nhau ra để tìm manh mối, phát hiện được gì lập tức hô lên.” Ôn Giản Ngôn đề nghị.

Nói cũng có lý.

Đề nghị của Ôn Giản Ngôn vô cùng chính xác, bọn họ không có lý do gì để khước từ.

“Tuy nhiên tôi nghĩ tốt nhất là hãy tránh xa phòng tắm.” Ôn Giản Ngôn chớp mắt: “Dù sao cũng có kinh nghiệm tầng dưới rồi mà?”

Sau khi thống nhất xong xuôi, mọi người bắt đầu chia ra hành động, cách xa phòng tắm.

Ngay khi mọi người biến mất khỏi hành lang, vẻ ngây thơ vô tội trên mặt Ôn Giản Ngôn lập tức biến mất.

Hắn xoay bả vai, sau đó quay người bước vào phòng 504 ban nãy.

Khung cảnh ở 504 giống hệt như trong ký ức.

Ký túc xá nam bừa bộn tối tăm, song đã được khôi phục trở về dáng vẻ trước khi bị Quất Tử Đường làm xáo trộn.

Ôn Giản Ngôn đi thẳng đến giường, lật một góc chăn rồi mò mẫm.

Chẳng mấy chốc đầu ngón tay hắn chạm phải một thứ gì cưng cứng.

Ôn Giản Ngôn rút tay ra.

Một cuốn nhật ký vô cùng quen thuộc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đó là cuốn sổ Quất Tử Đường lấy được khi ở trong thước phim trước, tuy nhiên không thể mang ra khỏi phim.

Một tay hắn cầm cuốn sổ, tay kia vén áo lên, ngậm vạt áo ướt sũng máu vào miệng.

Trên da thịt trắng nõn là hàng chữ bằng máu xộc xệch.

Phía dưới là bốn con số.

“4837”

Ôn Giản Ngôn nhả răng, thả vạt áo xuống, ngón tay hơi dính máu di chuyển linh hoạt bên cạnh cuốn sổ, nhập bốn chữ số.

Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy cạch một tiếng.

Cuốn sổ nhật ký mở ra.

Yes!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Đờ mờ…”

“Mẹ kiếp…”

“Vãi chưởng!!!!”

“Sốc vãi, còn có thể chơi vậy à?”

“Thậm chí hắn còn chưa học đến tiết thứ hai của môn đánh giá phim điện ảnh mà đã có được cuốn nhật ký rồi? Mẹ kiếp, có phải nhanh quá rồi không?”

“Fans của phó bản Đại học Tổng hợp Dục Anh đến rồi đây. Về mặt lý thuyết thì đúng là có thể thực hiện như vậy được, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nếu hoàn thành sớm bước này sẽ gặp nguy hiểm…”

Đúng lúc này, một âm thanh bất ngờ đánh vỡ sự yên lặng trong phòng ngủ.

“Tí tách.”

Nghe như tiếng nước nhỏ giọt xuống đất.

Ôn Giản Ngôn đột nhiên cứng đờ người.

Âm thanh tí tách không phải hiếm lạ trong phó bản này, nhưng vấn đề ở đây…

Chẳng phải âm thanh này hơi…

Gần quá?

“Tí tách, tí tách.”

Ôn Giản Ngôn chậm rãi xoay chiếc cổ cứng ngắc của mình lại, từ từ đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trong căn phòng tối tăm tĩnh mịch, chẳng biết xuất hiện thêm một bóng người từ lúc nào.

Đó là một người toàn thân ướt sũng.

Người ấy đưa lưng về phía Ôn Giản Ngôn, mặt quay vào tường, cơ thể còn đang run nhẹ.

Ôn Giản Ngôn vừa nhìn đã nhận ra nam sinh kia đang mặc bộ đồ thể thao mà Richard đã mặc trong phim.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, tim hắn lập tức thót lên tận họng.

Điều đó nghĩa là…

Đây chẳng phải Richard sao?

Có điều cậu ta đã chết ở trong nhà tắm, hay nói cách khác…

Da đầu của Ôn Giản Ngôn đột nhiên tê dại, lông tơ trên người dựng đứng.

“Tí tách.”

Những giọt nước lạnh men theo quần áo ẩm ướt nhỏ xuống, phát ra tiếng vang nhỏ xíu.

Đột nhiên, “Richard” ngừng run rẩy.

Cậu ta đưa lưng về phía Ôn Giản Ngôn, chậm rãi lùi lại một bước.

“!!! Cái đìn đjt.” Ôn Giản Ngôn chửi thề, lập tức hoàn hồn xoay người lao về phía cửa.

Tuy nhiên không biết bắt đầu từ khi nào, cánh cửa phòng 504 đã bị khóa chặt. Bất kể Ôn Giản Ngôn dùng sức lắc mạnh bao nhiêu thì tấm ván cửa thoạt nhìn mỏng manh như thể đã được đổ kín xi măng, không hề xê nhích chút nào.

“Tí tách, tí tách.”

Khi bóng người chậm rãi cứng ngắc lùi lại, tiếng nước nhỏ giọt ngày càng gần hơn.

Đạo cụ, đạo cụ…

Ôn Giản Ngôn vội vàng mở kho hàng, giây tiếp theo chợt chết điếng.

Hàng chữ quen thuộc xuất hiện trước mặt.

[Không thể sử dụng đạo cụ]

Hoàn toàn giống với những gì xảy ra trong môn học bắt buộc trước đây.

Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn tái mét.

Đờ mờ.

Tại sao ô đạo cụ luôn như xe bị tuột xích vào lúc quan trọng chứ?

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân phía sau dừng lại.

“…”

Ôn Giản Ngôn dán người lên cửa, run rẩy quay đầu nhìn qua, vẻ mặt vừa hèn vừa đáng thương.

Bóng người chỉ cách hắn một bước chân bỗng ngừng lại, không tiếp tục lùi về sau nữa.

Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng với hắn.

Ở khoảng cách gần như vậy, Ôn Giản Ngôn dường như ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra từ người cậu ta, xen lẫn một chút tanh ngọt kỳ lạ.

“Răng rắc…”

Tiếng xương cọ xát vào nhau vang lên.

Nửa người bên trên của “Richard” vẫn bất động, thế nhưng đầu của cậu ta bắt đầu di chuyển chầm chậm, từng chút quay qua.

Hết chương 402

MỤC LỤC

6 thoughts on “[CMĐVPL] Chương 402

Leave a comment