[CMĐVPL] Chương 398


Dòng nước trong vòi phun ra, chảy ào ào trong bồn, sau đó men theo mép bồn chảy xuống. Nước dưới đất đã ngập nửa phân, xác chết thê thảm nằm giữa gian nhà vệ sinh, nước đọng xung quanh đã bị máu tươi nhuốm đỏ.

Cặp nhãn cầu còn vằn tia máu nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Khung cảnh quỷ dị đến độ khiến người ta vô thức muốn rời xa.

Quất Tử Đường mở cửa phòng tắm, tựa hồ không bị cảnh tượng trước mặt ảnh hưởng chút nào, chỉ nghiêng đầu trầm ngâm.

“Mấy người đã khám xét thi thể chưa?”

Cô đột nhiên hỏi.

“…Hả?”

Gã đàn ông mặt sẹo sững sờ giây lát, dường như nhất thời chưa phản ứng kịp.

“Ý của tôi là, mấy người đã lục soát thi thể chưa?” Quất Tử Đường trợn mắt, kiên nhẫn lặp lại.

“Hả, chưa…”

Gã đàn ông mặt sẹo nghẹn họng.

“Gì cơ? Lẽ nào suốt thời gian lâu như vậy mấy người chỉ đứng trơ mắt ếch nhìn mà không làm gì á?” Quất Tử Đường trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn gã mặt sẹo.

Mặt sẹo: “…”

Đối mặt với cảnh tượng thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm và một án tử xảy ra lúc nào không hay này, phàm là người bình thường thì chẳng ai muốn đến gần đâu, được chứ?

Đâu ai biết chắc liệu mình có phải là kẻ tiếp theo nằm đó không?

“Cút đi, lũ ăn hại.”

Quất Tử Đường cười khẩy rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Phía sau cô, những thành viên khác trong đội cũng bình tĩnh đi theo, tựa hồ đã quen với tình cảnh này, bắt đầu thuần thục tìm kiếm manh mối khắp nơi. Trong khi đó, các thành viên của tiểu đội khác đứng bên ngoài, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Quất Tử Đường ngồi xổm bên xác chết, cẩn thận lật xác chết lên.

Xem ra cô chỉ ghét việc đụng chạm người sống, dường như không có bất kỳ rào cản tâm lý nào khi chạm vào những thứ chết chóc máu me. Ngay cả khi cầm cặp nhãn cầu lên rồi quan sát, nét mặt cô vẫn không thay đổi chút nào.

Đối với cô, cái xác chết thảm trước mặt giống như món đồ chơi bằng nhựa mềm nhũn, có thể đùa nghịch trong lòng bàn tay.

Ôn Giản Ngôn đi đến bên cạnh bồn tắm.

Phòng tắm có hai bồn nước, mép bồn ngập tràn vết bẩn ố vàng, cho dù có được dòng nước cọ rửa cũng không sạch sẽ là bao.

Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại.

Trên mép bồn tắm thứ hai gần cửa sổ có một dấu tay đẫm máu.

Mặc dù bị nước cuốn trôi và làm mờ đi, song vẫn có thể nhìn thấy vết máu chói mắt chưa khô một cách rõ ràng.

Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn dấu tay, cảm thấy có chỗ gì đó kỳ lạ.

Hắn ngó đầu vào trong, nhìn bồn tắm.

Nước bên trong đục ngầu có màu đỏ như máu, sẫm hơn và đậm đặc hơn so với bồn khác.

Có vẻ Richard đã móc sống mắt mình trong bồn tắm này.

Trong lúc Ôn Giản Ngôn trầm tư, đột nhiên bên tai có tiếng “ùng ục” kỳ quái.

Hắn giật mình nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

Dường như âm thanh phát ra từ miệng cống thoát nước dưới đất.

Ôn Giản Ngôn tiến về phía trước, ngồi xổm xuống trước miệng cống nước, nhìn vào bên trong.

Miệng cống tròn trịa đen kịt sâu hút, không thể thấy rõ thứ gì ở trong.

Theo khoảng cách ngắn dần, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến hắn giật mình lùi về sau.

Đột nhiên hắn như nghĩ tới gì đó.

Ôn Giản Ngôn cầm bàn chải đánh răng trên bậu cửa sổ, chọc vào miệng cống thoát nước, chỉ vừa mới chọc được vài centimet bàn chải đánh răng đã gặp vật cản.

“…”

Hắn dừng lại, chậm rãi xoay tròn chiếc bàn chải đánh răng trong tay rồi rút ra.

“Ùng ục!!” Có âm thanh truyền ra từ trong ống thoát nước.

Khi bàn chải đánh răng được rút ra, một dòng xoáy nhỏ xuất hiện trên mặt nước, nước thải dính đầy máu tươi di chuyển vào cống thoát nước được thông.

Ánh mắt Ôn Giản Ngôn rơi vào bàn chải đánh răng.

Một búi tóc to màu đen quấn quanh bàn chải đánh răng.

Hiển nhiên đây là lý do tại sao nước trong phòng tắm không thể thoát.

Nhưng phải biết rằng đây là ký túc xá nam.

Rõ ràng một búi tóc lớn như vậy không nên xuất hiện ở đây.

Trong đầu Ôn Giản Ngôn hiện lên hình ảnh đám giòi và búi tóc nhìn thấy ở lỗ thoát nước trong nhà vệ sinh nam, đoạn, hắn nheo mắt trầm tư.

Lúc này, Quất Tử Đường đang lục lọi xác chết như đã phát hiện ra điều gì đó:

“Này.”

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sang.

Giây tiếp theo, một chuỗi vật thể màu bạc sáng chói xẹt qua không trung, bị ném ra ngoài.

Ôn Giản Ngôn theo phản xạ tiếp nhận, tập trung quan sát.

Là một chiếc chìa khóa.

Tất cả bọn họ – đám “sinh viên năm nhất” đều một chiếc có chìa khóa ký túc xá. Phía trên chiếc chìa khóa này có dính máu tươi, ở trên dán ba chữ số xiêu vẹo.

“504”.

“Chắc hẳn là ký túc xá của cậu ta.” Quất Tử Đường đứng dậy, cẩn thận lau máu dính trên tay mình, thản nhiên nói: “Chúng ta đi xem xem.”

Mọi người gật đầu.

Bọn rời khỏi phòng tắm, lướt ngang qua đám streamer vẫn đứng ngơ ngác đằng sau, tiến vào hành lang.

“Này, này, chờ đã!”

Ngay khi đám Ôn Giản Ngôn vừa mới đi được vài bước, gã đàn ông mặt sẹo như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng đuổi theo bọn họ.

Quất Tử Đường chẳng thèm quan tâm đến đám người kia, dù sao bây giờ họ cũng có việc phải làm, cũng mặc kệ đám kia đi theo.

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đến trước cửa phòng 504.

Ôn Giản Ngôn tra chìa khóa trong tay vào ổ, vặn nhẹ cửa.

Cánh cửa cót két mở ra, bên trong phòng ký túc xá tối tăm không có bóng người.

“Tìm xem.”

Quất Tử Đường hất cằm.

“Hãy xem rốt cuộc Richard nằm trên giường nào.”

Nhóm người lục lọi khắp ký túc xá, rất nhanh sau đó họ đã tìm thấy giường của Richard thông qua chữ ký trong sách tham khảo trên bàn.

Đó là chiếc giường tầng dưới bên phải cửa ra vào.

Quất Tử Đường lập tức lục lọi trên giường, xé ga trải giường, nhấc nệm, xé chăn xé gối. Hành vi của cô cực kỳ thô bạo, có thể xưng là vòi rồng cuốn qua, đám mặt sẹo thấy vậy há hốc mồm.

Còn Ôn Giản Ngôn lại đi loanh quanh khắp phòng, không làm gì hết.

Có thể nói rằng đây là một căn phòng ký túc xá nam đại học điển hình. Bừa bộn, chật chội, nồng nặc mùi mồ hôi bẩn, khắp nơi toàn là sách vở quần áo vứt bừa bãi, bóng rổ lăn dưới sàn nhà, trên tường dán kín áp phích…

Trên tường có vết nước lớn, cả căn phòng ngủ nồng nặc mùi ẩm ướt.

Đột nhiên, Quất Tử Đường dừng lại: “A, có này.”

Cô giơ cuốn nhật ký lên với vẻ đắc thắng.

“Ting ting ting!”

Cô định mở cuốn nhật ký nhưng thật ngạc nhiên thay, nó lại bị khóa.

Phía trên là mật mã bốn chữ số.

“Cái quái gì thế.”

Sắc mặt Quất Tử Đường sa sầm.

“Đã năm nào rồi còn chơi kiểu nhật ký có mã khóa này? Không biết xấu hổ thật đấy.”

Ôn Giản Ngôn mỉm cười, đang định đi qua, đột nhiên, tầm mắt hắn nhìn sang bức tường bên cạnh, chợt khựng lại.

Dưới chiếc áo bóng rổ treo đầu giường Richard, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết gì đó màu nâu.

Hắn cau mày, bước lên phía trước, nhấc chiếc áo bóng rổ của Richard lên.

Đằng sau chiếc áo là một hàng chữ nguệch ngoạc.

“Đừng nhìn tiếp nữa.”

“!”

Ngón tay cầm áo của Ôn Giản Ngôn siết lại.

Đừng nhìn nữa sao?

Ám chỉ gì thế?

Là ám chỉ phòng ngủ này, bức tường này? Hay đó là toàn bộ khung cảnh Richard móc mắt mình ra? Hay là… bộ phim này?

Ngay khi Ôn Giản Ngôn trầm tư, Vệ Thành đang đứng cạnh cửa đột nhiên lên tiếng: “Mau ra ngoài!”

Giọng điệu của anh vô cùng căng thẳng, hiển nhiên đã gặp phải chuyện gì khó lường.

Mọi người giật mình nhìn nhau, đồng thời lao ra khỏi ký túc xá.

Vừa ra khỏi phòng, họ lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Quá tối.

Hành lang ban nãy vẫn còn sáng đèn lúc này chỉ còn một ngọn đèn mờ nhấp nháy ở cuối hành lang xa xa.

Trong quầng sáng mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người đang đứng cách đó không xa. Tuy nhìn không thấy rõ mặt thế nhưng lại khiến người ta sinh ra ảo giác rằng đang bị nhìn chằm chặp.

Người đó nện từng bước chân cứng đờ tiến về phía trước.

“Tí tách, tí tách.”

Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng khắp hành lang.

“Là Richard.” Ánh mắt Vệ Thành lóe lên: “Tôi nhìn thấy cậu ta đi ra từ nhà tắm.”

Richard – kẻ rõ ràng đã chết kia – lại đứng trước mặt mọi người vào lúc này?

Đáy lòng mọi người chùng xuống.

Điều này chứng tỏ chuyện họ không mong muốn nhất đã trở thành sự thật.

Trong bộ phim “Richard dũng cảm”, cái chết của nhân vật chính không phải là dấu chấm hết mà ngược lại, nó là sự khởi đầu của tất cả.

Đột nhiên, Điền Dã bên cạnh hít hà một hơi: “Không ổn!”

Cậu ta chỉ về đằng sau: “Cảnh quay này lại sắp kết thúc rồi!”

Mọi người nháo nhác quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên, khoảng trống sau khi cuộn phim chiếu xong lại xuất hiện, nhanh chóng lan rộng dọc theo hành lang. Tuy nhiên, cùng lúc đó, thi thể “Richard” vẫn không dừng lại, vẫn đang chậm rãi tiến về hướng này.

“!!!” Sắc mặt mặt sẹo trở nên tái mét, trán túa mồ hôi.

Gã nhìn lệ quỷ bên trái một lúc, rồi nhìn sang hành lang bị sự trống trải nuốt chửng bên phải.

“Mau, mau lên, mau dùng đạo cụ…”

Gã hét ầm.

“Đi.”

Quất Tử Đường nheo mắt, nhanh chóng hạ mệnh lệnh.

Cô co cẳng chạy về phía Richard.

Trong trường hợp này, thay vì chống đối cơ chế phó bản thì tốt hơn hết là nên tiếp xúc với lệ quỷ. Lệ quỷ còn có sách lược đối kháng, còn việc xóa bỏ cơ chế thường rất viển vông.

Ôn Giản Ngôn theo sát ngay sau.

Tất nhiên hắn hiểu ý đồ của Quất Tử Đường, nhưng khi nhìn thấy bóng đen ở cuối hành lang, sắc mặt hắn vẫn tái mét.

“…”

Aaaaaaaaaa mấy người không sợ quỷ nhưng không có nghĩa người khác không sợ nha!!!

Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, bóng dáng “Richard” trước mặt ngày càng gần.

Một mùi nước tanh nồng xộc thẳng vào mũi, ngoài ra còn trộn lẫn mùi hôi thối đặc biệt khiến người ta suýt mắc ói.

Càng gần.

Càng gần.

“Xẹt… Xẹt… Xẹt.”

Hai ngọn đèn cuối cùng sáng được vài giây, sau đó từ bỏ công cuộc giãy giụa.

Phụt một tiếng, bóng đèn tắt sạch.

Cũng giống những bóng đèn khác vụt tắt, toàn bộ hành lang chìm trong bóng tối sền sệt.

Ôn Giản Ngôn vẫn còn chạy.

Vừa chạy hắn vừa lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm đèn pin trong đêm tối.

Hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình trở nên nhớp nháp vì nhiều mồ hôi, tiếng tim đập và tiếng hít thở gào thét bên tai, gần như át sạch tiếng bước chân của những người bên cạnh.

Thình thịch, thình thịch.

Ngón tay vội vàng lướt màn hình, bởi vì mồ hôi trơn trượt nên rất khó thao tác.

Ôn Giản Ngôn liếc nhìn màn hình điện thoại, nắm chặt thời gian ấn một cái.

Một luồng sáng trắng mờ nhạt hiện lên xua tan bóng tối.

Hắn ngước mắt nhìn…

Giây tiếp theo, hắn ngừng thở.

Khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy cách mặt mình vài centimet là một bộ tóc đen ngọ nguậy biến thành hình người. Ngay chính giữa mái tóc đen là hai cái lỗ sâu hoắm, vô số giòi bọ màu trắng lúc nhúc ở trong.

Giống như…

Khuôn mặt.

Khoảng cách gần đến độ Ôn Giản Ngôn ngửi thấy được mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt. Mái tóc ẩm ướt chẳng biết từ khi nào đã lên quấn tay hắn, chầm chậm siết chặt.

Ở góc trên bên phải, thanh sinh mạng và giá trị thanh tỉnh cùng lúc sụt giảm.

Ôn Giản Ngôn nghiến răng, chuẩn bị kích hoạt đạo cụ…

“Reng, reng, reng!”

Tiếng chuông tan học vang lên.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, mở bừng hai mắt.

Cảnh tượng trước mặt đã biến thành phòng học lúc nào chẳng hay..

Máy chiếu đang kêu “ù ù”, tấm màn chiếu phim đằng trước đen kịt, dòng chữ tiếng Anh màu trắng phía trên trông rất chói mắt.

“THE END”.

Thầy Tôn vẫn nở nụ cười không đổi, đứng thẳng tắp trên bục giảng, nhìn các tân sinh viên trong lớp bằng cặp mắt đáng sợ.

Chẳng biết có phải là ảo giác không, nhưng hình như trong lớp có thêm một hoặc hai chiếc ghế trống so với trước giờ vào học.

…Đã hết?

Ôn Giản Ngôn ngồi tại chỗ, cảm giác sau lưng vẫn còn một tầng mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng nhớp nháp.

Mắt hắn nhìn tấm màn đen trên bục, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Chỉ vậy mà đã hết sao?

“Buổi học đầu tiên đến đây là kết thúc.” Thầy Tôn cúi đầu, chẳng biết là đang hí hoáy cái gì, chỉ nghe thấy ù ù vài tiếng, tấm màn chiếu phim được kéo lên, phòng học dần sáng, mọi thứ như vạn vật vươn mình thức giấc đầu xuân.

Ôn Giản Ngôn nhân cơ hội quay đầu liếc nhìn cánh cửa bên cạnh.

Bóng tối ngoài hành lang đã biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân của sinh viên ngày càng nhiều – Hiển nhiên, sinh viên của các lớp khác cũng đã đến giờ tan học.

“Các bạn hãy giữ giấy nháp của mình, đừng làm mất nó.”

Nụ cười trên mặt thầy Tôn vẫn không thay đổi chút nào, song chẳng biết có phải là ảo giác không, dường như nụ cười mang theo cả sự tham lam xảo quyệt: “Đồng thời hãy mau chóng hoàn thành bài tập cảm nhận phim 1500 chữ.”

Dứt lời, thầy Tôn xoay người biến mất ngoài cửa lớp.

Trong phòng học, các học sinh vẫn ngồi trên ghế của mình, sắc mặt từng người tái mét, dường như còn chưa hoàn hồn từ “nội dung phim” ban nãy.

“Hửm?”

Tô Thành chớp mắt, hỏi mọi người trong đội đang nghĩ gì: “Vậy là kết thúc rồi hả?”

Nội dung phim cực kỳ đơn điệu, tổng cộng chỉ có hai cảnh, thậm chí ngay cả cảnh tượng tử vong cũng rất sơ sài.

Nhìn từ kiểu này, e rằng chỉ có những người bị đoạn phim trống nuốt chửng mới thực sự chết trong môn đánh giá phim điện ảnh.

“Có vẻ là như thế thật.” Vân Bích Lam mau chóng lấy lại bình tĩnh. Cô đứng dậy vươn vai: “Đừng quá kinh ngạc, dù sao độ khó của phó bản này chỉ là cấp A, sao nó có thể cho ta một mối nguy hiểm tử vong không thể giải quyết ngay từ tiết đầu cơ chứ.”

…Cũng phải.

Mọi người nhìn nhau, nhún vai.

“A!!” Quất Tử Đường nhìn hai tay trống trơn của mình, trừng mắt thật lớn: “Mả mẹ, nhật ký mất rồi, tôi còn chưa có thời gian đọc mà.”

Mặc dù bộ phim kết thúc nhưng thứ lấy được trong phim cùng không rời đi cùng họ, cứ vậy biến mất.

Quất Tử Đường tức đến mức đập bàn:

“Chết tiệt! Nếu biết chuyện này thì lúc trong phim tôi đã không bảo thủ như thế!! Đáng lẽ tôi nên dùng bạo lực đập nát cái khóa mật khẩu của cuốn sổ kia, dù thế nào cũng phải đọc được nội dung bằng mọi giá!”

Mọi người: “…”

Cái này thì không cần thiết thật.

“Dù gì thứ tư tuần này vẫn còn một tiết đánh giá phim ảnh.” Ôn Giản Ngôn an ủi: “Không chừng lúc đó chúng ta có thể xem cuốn nhật ký, hoặc là thay đổi góc độ khác để đi vào trong phim.”

Ở phương diện này hắn có đầy kinh nghiệm.

Đoạn phim hôm nay bọn họ xem được quá ngắn, rõ ràng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong phim “Richard dũng cảm”, tất cả thông tin đều quá ít ỏi và mơ hồ.

Hiển nhiên phim chưa kết thúc mà chỉ vừa mới bắt đầu.

Có lẽ tiết học tiếp theo mới là điểm nhấn thực sự.

Nét mặt Quất Tử Đường vẫn còn sa sầm.

“À, đúng rồi, đừng quên.” Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi bảo: “Bây giờ đã đến thời gian căng tin mở cửa, chúng ta qua đó xem chứ?”

Quất Tử Đường bĩu môi, tựa hồ vẫn không cam lòng, song cô vẫn nhảy xuống ghế, bất đắc dĩ nói: “Ok, đi thôi.”

Sau lưng Quất Tử Đường, Vệ Thành im lặng tặng một ngón like cho Ôn Giản Ngôn.

Anh bạn, đỉnh đó.

Đây đúng là lần đầu tiên anh thấy có người trấn an được đội trưởng nhà mình nhanh như vậy…

Đúng là bậc thầy “vuốt lông”.

Ôn Giản Ngôn bất đắc dĩ nhún vai với anh.

Biết thế nào được, quen rồi.

Nhóm người bước ra ngoài lớp học.

Ôn Giản Ngôn thoáng quay đầu liếc nhìn lớp học đằng sau.

Ở gần hàng ghế đầu, gã đàn ông mặt sẹo chọn cùng bộ phim với họ đang ngồi trên ghế của mình, sắc mặt trắng bệch đầm đìa mồ hôi, ánh mắt vô hồn, như thể vẫn chưa hoàn hồn từ trong cảnh quay mạo hiểm ban nãy.

Mắt gã rơi vào người Ôn Giản Ngôn, há miệng như muốn nói gì.

Giọng nói biếng nhác của Quất Tử Đường từ ngoài phòng học truyền đến.

“Ê, còn nấn ná gì thế, đi thôi.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu với gã mặt sẹo một cái, sau đó quay đầu rời đi cùng mọi người.

*

Quả nhiên đúng như mọi người tưởng tượng, căng tin đã mở cửa.

Không gian bên trong căng tin rất rộng, song lại tối tăm tù mù. Mấy cánh cửa sổ đang mở, phía sau là nhân viên bán đồ mặc tạp dề trắng bẩn thỉu.

Khuôn mặt của họ bị những tấm biển phía trên che khuất.

“Màn thầu – 1 tín chỉ”

“Bánh bao – 2 tín chỉ”

“Mì sợi – 5 tín chỉ”

“Hả?” Quất Tử Đường nhăn mũi: “Cái căng tin của khỉ gì đây? Chỉ bán có mỗi ba món thôi á?”

“Thứ cần trao đổi là tín chỉ.” Ôn Giản Ngôn trầm ngâm vuốt cằm: “Vậy thì đúng như Hugo đã đoán, nó chính là thứ giúp ta khôi phục giá trị sinh mệnh và trạng thái thanh tỉnh trong phó bản.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tô Thành gật đầu đồng ý.

Dù sao chỉ khi đăng ký học phần thì họ mới bắt đầu nhận được tín chỉ, đồng thời bắt đầu có khả năng mua “thức ăn” trong căng tin.

Vậy thì những thứ bán ở căng tin phải là đạo cụ chứ không phải đồ ăn thật.

“Báo cáo trị số hiện tại của mọi người đi.” Quất Tử Đường nói.

Mọi người lần lượt báo cáo.

Sau khi tham gia lớp học đánh giá phim điện ảnh, thanh máu và giá trị thanh tỉnh của họ giảm xuống.

Trong số tất cả mọi người, người bị cắt giảm nhiều nhất chính là…

Ánh mắt mọi người dần dần đổ vào một người đứng bên.

Ôn Giản Ngôn: “…”

Tôi biết thế quái nào được.

Tôi cũng đâu muốn thế đâu.

“Ok, đã hiểu.” Quất Tử Đường lao qua một ô bán đồ ăn.

Chẳng mấy chốc cô đã quay lại với đống bánh bao và màn thầu.

Dù sao giá mì quá đắt, có thể là một đạo cụ giúp khôi phục giá trị diện rộng, nhưng dưới tình huống thanh máu và giá trị thanh tỉnh không sụt giảm quá nhiều, mua mì thì cũng hơi phí.

“Nè.” Quất Tử Đường đưa đống đồ ăn cho Ôn Giản Ngôn: “Cậu ăn thử xem.”

Ôn Giản Ngôn nhìn đống bánh bao và màn thầu, sắc mặt hơi tái.

 “Có chuyện gì hả?” Quất Tử Đường hỏi.

“…Không có gì.”

Miệng lưỡi Ôn Giản Ngôn đắng ngắt.

Chủ yếu bởi vì “đạo cụ phục hồi” hắn mua trong phó bản trước là sirô được ép từ trứng ếch xanh… Việc này mang tới cho hắn ám ảnh cực mạnh, đến nỗi khi nhìn thấy đạo cụ tương tự, hắn lo lắng rằng liệu đống đồ ăn này có được nấu giống thế không.

Dường như Vân Bích Lam cũng bị có cảm nhận tương tự, vỗ nhẹ lên vai hắn: “Không thì thôi vậy?”

“Không sao.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, xây dựng tâm lý cho mình, sau đó nhận bánh bao màn thầu từ tay Quất Tử Đường.

Suy cho cùng, đây là phó bản không giới hạn thời gian, không ai biết rằng mình sẽ ở đây bao lâu, do đó, cho dù ở trong có nhét thứ gì thì sớm hay muộn bọn họ cũng phải chạm vào…

Cầm chiếc màn thầu nóng hổi, Ôn Giản Ngôn nhắm tịt mắt mũi, lấy hết can đảm nhét vào miệng mình.

Ừm… Mùi vị khá bình thường.

Hắn cẩn thận mở mắt ti hí nhìn chiếc màn thầu trong tay.

Vẻ ngoài cũng rất bình thường.

Sau khi vượt qua rào cản thứ nhất, các bước tiếp theo trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Mặc dù sau khi trải qua lớp học “Đánh giá phim điện ảnh” không có quá nhiều cảm giác thèm ăn, song Ôn Giản Ngôn vẫn nhồm nhoàm ăn hết bánh màn thầu.

Kế tiếp dưới cái nhìn tha thiết của hắn, thanh máu vốn bị gặm còn 87 bắt đầu chậm tăng lên, sau đó tăng tới 97, chỉ còn chút máu cuối cùng chưa được bổ sung.

“…”

Ôn Giản Ngôn chớp mắt, thông báo: “Thanh máu tăng thêm 10 điểm.”

Quả nhiên là vậy.

Mọi người trao đổi ánh nhìn.

“Chờ đã!” Ôn Giản Ngôn đột nhiên lại lên tiếng.

Đáy lòng mọi người thấp thỏm, quay đầu nhìn qua.

Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn trở nên nghiêm túc, chậm rãi mở lời:

“…Giá trị thanh tỉnh bị giảm.”

Quất Tử Đường: “Giảm mất bao nhiêu?”

Ôn Giản Ngôn: “10 điểm.”

Đêm qua giá trị thanh tỉnh của hắn bị trừ 10 điểm, hôm nay trong lớp đánh giá phim điện ảnh bị trừ 21 điểm, sau thời gian dài như vậy, thanh mana cũng chỉ khôi phục 2 điểm.

Tuy nhiên sau khi ăn hết chiếc bánh màn thầu, hắn lại bị trừ 10 điểm.

Mới chỉ vừa vào phó bản một ngày, giá trị thanh tỉnh của hắn chỉ còn 61 điểm.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Đờ mờ, khổ ghê.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tội vãi.”

“Bé con của em khổ quá đi à, nhịn đéo được nữa tôi cười nắc nẻ nãy giờ.”

Mọi người giật mình, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Nói cách khác, mặc dù màn thầu có thể tăng thanh máu nhưng lại giảm giá trị thanh tỉnh…

Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Vẻ mặt của Quất Tử Đường nghiêm túc, cất chiếc bánh bao còn lại đi: “Cậu tạm thời đừng ăn cái này.”

Nếu bánh bao có thể khôi phục giá trị thanh tỉnh thì ổn, nhưng nếu tác dụng của nó tương tự màn thầu, thậm chí khôi phục lượng máu càng nhiều, giá trị thanh tỉnh càng giảm, giá trị thanh tỉnh của Ôn Giản Ngôn sẽ bị gặm tiếp đoạn lớn, vậy thì tiếp theo trong phó bản này, hắn sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn, trở một chiếc đèn pha thu hút mối nguy.

“Đợi thanh máu của một người trong số chúng ta giảm xuống rồi thử xem thế nào.” Quất Tử Đường tung chiếc bánh bao lên rồi bắt lấy, biếng nhác nói.

Để xem tên nào là kẻ xui xẻo tiếp theo.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Ờm……”

“Tôi nghĩ……”

“Cái kẻ……”

“Thật ra tôi cũng nghĩ vậy…”

“Cả nhà hiểu đó.”

*

Chương trình học trong buổi sáng thứ hai tại Đại học Tổng hợp Dục Anh cứ vậy kết thúc.

Tuy nhiên, đối với đám Ôn Giản Ngôn, thử thách còn chưa kết thúc, chiều nay bọn họ còn một tiết học bắt buộc, gần như trùng với thời gian tuyển dụng thành viên của câu lạc bộ.

Do đó, nếu muốn bắt kịp thời gian chiêu mộ thành viên của câu lạc bộ thì phải hành động thật nhanh.

Trước khi tiết học bắt đầu, mọi người đã đến phòng học môn chuyên ngành.

Giảng viên còn chưa đến.

Tuy nhiên một vài streamer nhanh tay nhanh chân đã đến lớp học môn chuyên ngành, đồng thời giành chỗ trước.

“Mặc dù chúng ta không còn là sinh viên đại học nữa, nhưng hình như không ai quên mất chuyện này.”

Tô Thành lắc đầu thở dài.

Ngồi quá gần bục giảng chắc chắc không được, mức độ nguy hiểm quá cao, ngồi gần cuối lớp cũng không được, lỡ như xảy ra chuyện gì cũng dễ bị nhắm tới. Hầu hết streamer đều chọn ngồi giữa lớp, trong khi hàng trước và hàng sau đều trống không.

Quất Tử Đường lười biếng nhìn quanh, đi thẳng tới hàng đầu tiên rồi ngồi xuống chỗ ở giữa.

Trong phòng học có tiếng hít hà.

Ôn Giản Ngôn im lặng thở dài.

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ không chơi trội như vậy. Với phong cách hành sự của mình, hắn muốn mình càng ít bị chú ý càng tốt, về mặt cơ bản, hai chữ “hèn” và “giữ mạng” gần như gắn liền xuyên suốt với tất cả quyết định của hắn.

Nhưng biết làm sao được, đội trưởng lần này của hắn luôn thích hành động tùy ý, không sợ phiền phức chút nào…

“Chà, môn chuyên ngành à…” Quất Tử Đường chống cằm, vừa đung đưa hai chân vừa hăng hái ngắm chiếc bàn giảng viên trống rỗng: “Thật sự không biết môn chuyên ngành của chúng ta sẽ thế nào.”

“Khó mà nói được.”

Ôn Giản Ngôn đáp.

Mặc dù rất khó để nói trước khi mọi thứ bắt đầu, nhưng… một vài ý tưởng mơ hồ đã hình thành trong tâm trí.

“Hugo đâu rồi? Khi nào anh ấy mới đến?” Ôn Giản Ngôn hỏi.

“Có trời mới biết.” Quất Tử Đường nhún vai: “Với tính nết của anh ta, anh ta không tới cũng là bình thường.”

Mặc dù phong cách của cô phó bản này có thể coi là bạo lực, nhưng trước khi hiểu rõ phó bản, Quất Tử Đường vẫn sẽ tuân thủ một vài quy tắc ở trong, sẵn sàng kiên nhẫn làm theo quy trình. Tuy nhiên cô phải thừa nhận, cái tính thích gì làm nấy của Hugo còn mạnh hơn mình.

“Đừng chờ đợi nữa, nếu có chuyện gì Hugo sẽ liên hệ với chúng ta.”

Quất Tử Đường nói.

Ôn Giản Ngôn gật đầu.

Hắn cởi ba lô trên vai, lấy ra hai cuốn sách chuyên ngành dày cộm chứa đầy những ký tự bị làm mờ.

Tuy rằng hắn không đọc được chữ bên trong, cũng không hiểu nội dung nó viết là gì, nhưng có còn hơn không… nhỉ.

Ôn Giản Ngôn chợt ngây ngẩn nhìn ba lô.

Sâu trong ba lô là một chiếc bình nước nhỏ màu hồng in hình dâu tây ở trên.

Là món đồ thuộc về cô gái tên Sở Sở.

Là chiếc bình nước đến từ bộ phim điện ảnh.

Hết chương 398

MỤC LỤC

10 thoughts on “[CMĐVPL] Chương 398

Leave a comment