[CMĐVPL] Chương 397


Các sinh viên nối đuôi nhau rời khỏi giảng đường hình bậc thang.

Ôn Giản Ngôn một tay ôm cặp, nghiêng đầu trò chuyện vui vẻ với cô gái bên cạnh.

Chỉ bằng dăm ba câu hắn đã khéo léo moi sạch thông tin.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa tên là Sở Sở, mặc dù cô và Richard chưa chính thức yêu đương nhưng có lẽ đang trong giai đoạn thăm dò trên tình bạn dưới tình yêu. Tuy rằng cô không hiểu vì sao vừa rồi Richard lại đứng phắt dậy rời đi đột ngột như thế, nhưng cô biết là, đối phương đã hành động bất thường như vậy trong một thời gian.

“Bắt đầu từ khi nào?” Sở Sở cau mày, tựa hồ lâm vào trầm tư: “Hình như cũng cỡ một tuần rồi ấy?”

“Tôi cũng không biết cụ thể là gì, dù sao cậu ấy đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng nghi thần nghi quỷ, hình như mất ngủ đã lâu, vừa lên lớp đã gục xuống ngủ. Khi tôi hỏi nguyên nhân cậu ấy cũng không trả lời…”

Cô nhìn Ôn Giản Ngôn, chưa từ bỏ ý định, truy hỏi: “Cậu và cậu ấy là bạn cùng phòng, thật sự cậu không biết chuyện gì sao?”

Ôn Giản Ngôn ảo não lắc đầu: “Xin lỗi, tuần trước tôi mới đi chơi bóng rổ, bị bóng đập vào sau gáy phải nhập viện. Bởi vì chấn động não nên nằm viện mấy ngày trời, hôm qua mới về, thế nên không có mặt ở trong phòng…”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…Coi như đã hiểu thế nào gọi là bốc phét không thèm chớp mắt, coi mi há miệng nói cái gì kìa.”

“Hầy.” Sở Sở thở dài: “Được rồi.”

Ôn Giản Ngôn: “Ngoại trừ mấy chuyện đó ra, trong tuần này cậu có phát hiện chuyện gì khác thường không? Chuyện gì cũng được.”

“Gì à…”

Sở Sở giật mình, dường như nghĩ tới gì đó.

“Trong khoảng thời gian này Richard chỉ uống nước đóng chai có tính không?”

Ôn Giản Ngôn giật mình: “Nước đóng chai?”

“Ừ.” Sở Sở gật đầu khẳng định: “Trước đây cậu ấy không hề như vậy, nhưng dạo này chẳng hiểu sao cậu ấy không uống nước ở trường nữa, chỉ uống nước đóng chai mua trong cửa hàng tiện lợi.”

Ôn Giản Ngôn nheo mắt lại.

“Chờ chút, vừa rồi cậu nói cậu ấy vặn nắp bình trước khi lao ra ngoài?”

“Ừ.” Sắc Sở lắc lắc bím tóc đuôi ngựa: “Đó là bình nước của tôi, vừa nãy cậu ấy chơi bóng rổ xong nhưng quên mua nước, thế nên tôi đưa nước của mình cho cậu ấy.”

Ôn Giản Ngôn suy tư.

Cách đó không xa có người đang gọi:

“Sở Sở!”

Sở Sở giật mình, nhận ra mọi người xung quanh đã đi gần hết: “A, là bạn tôi tới tìm tôi.”

Cô cụp mắt, nhìn chiếc cặp sách trong tay Ôn Giản Ngôn, dường như vẫn không quá yên tâm: “Vậy…”

“Yên tâm đi.”

Ôn Giản Ngôn như nhìn thấu sự lo lắng của cô, quơ quơ chiếc cặp trong tay, nháy mắt với Sở Sở, cười nói: “Tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó.”

Như bị câu nói hài hước của đối phương chọc cười, cô gái tên Sở Sở phụt cười.

“Ok, tạm biệt cậu nhé. Khi nào gặp Richard nhớ bảo cậu ấy trả lại bình nước cho tôi.”

Ôn Giản Ngôn nhìn đối phương rời đi.

Nụ cười trên môi vụt tắt, hắn chợt lách người vào góc, đặt cặp lên bệ cửa sổ, thuần thục mở ra.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“Một giây trước: “Tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó”, giây tiếp theo: bắt đầu lục cặp.”

“Tôi cười chết mất, không hổ danh là Ôn Giản Ngôn.”

Trong cặp sách không có gì nhiều, vài cuốn sách chuyên ngành dày cộp, vài cây bút dùng dở, bao cổ tay để chơi bóng rổ ướt sũng mồ hôi, hầu như đều là mấy thứ mà nam sinh đại học hay bỏ vào cặp.

Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn nhanh chóng chạm phải thứ gì.

Một chai nước khoáng.

Nước bên còn đầy chưa dùng, tuy nhiên nắp chai đã bị mở ra.

Mặt nước phản chiếu ánh sáng khúc xạ dưới ánh mặt trời.

“…”

Ôn Giản Ngôn cầm chai nước khoáng, khẽ nheo mắt lại.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi với Sở Sở có thể thấy rằng, e là Richard sợ thứ gì đó trong nước nên đã ngừng việc lấy nước ở trường, bắt đầu mua nước khoáng trong cửa hàng tiện lợi. Nếu vậy, tại sao trong cặp có chai nước khoáng mà cậu tai lại còn muốn nước của Sở Sở?

Hắn thả chai nước vào cặp, khoác cặp lên vai rồi tiến vào hành lang.

Tan học đã được một lúc, hầu hết sinh viên đã rời phòng học, hành lang vốn dĩ đông đúc giờ lại vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người chậm rãi bước đi.

“Loảng xoảng.”

Phía cuối hành lang phát ra tiếng động loảng xoảng, như thể có vật nặng nào bị đập vỡ, âm thanh vang vọng trong hành lang yên tĩnh buổi trưa, khiến đáy lòng người run rẩy.

“?!”

Ôn Giản Ngôn giật mình, nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến.

Hình như… là hướng nhà vệ sinh nam?

Lúc này.

Nhà vệ sinh nam rơi vào hỗn loạn.

Chiếc bồn rửa mặt màu đen nghiêng sang một bên, ống nước nứt vỡ phun nước ra ngoài, phiến đá cẩm thạch rắn chắc ở giữa bị vỡ, phía trên chi chít vết rạn.

Gã đàn ông mặt sẹo bị giẫm dí mặt xuống nền đá cẩm thạch, khuôn mặt be bét máu tươi, phát ra tiếng gào thảm thiết, hai chân vẫy đạp loạn xạ, để lại vô số dấu chân màu đen dưới sàn nhà ướt nhẹp.

Cách đó không xa, đồng đội của gã mặt sẹo sững hết cả người.

Chẳng ai nghĩ rằng, cô gái với mái tóc màu cam nhỏ xíu đáng yêu thế kia lại hạ thủ tàn nhẫn vô tình đến vậy. Cô vừa hung tợn giẫm đầu người ta vào đống mảnh vỡ, vừa nở nụ cười điên cuồng ngọt ngào:

“Há miệng, mau lên.”

“Tao sẽ rút lưỡi của mày ra ngoài.”

Một đám người xông lên phía trước, muốn cứu đồng đội mình ra, tuy nhiên còn chưa kịp bước mấy bước thì đã bị đồng đội đối phương ngăn lại.

Một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt trải đầy đường vân hình bụi gai đỏ tươi, mái tóc xanh lam chắn trước mặt họ, ánh mắt lạnh lẽo:

“Không muốn chết thì đứng im.”

Bầu không khí căng thẳng sắp bùng nổ.

Đúng lúc này – tiếng nước xả nước phát ra từ một buồng kín trong nhà vệ sinh nam.

Thoáng chốc, mọi người đồng loạt dừng lại, quay phắt đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Ngay cả Quất Tử Đường cũng không tiếp tục tìm cách cạy miệng gã đàn ông mặt sẹo dưới chân nữa, nhìn về phía buồng kín phát ra tiếng nước xả.

Chỉ cần nghe thấy “két” một tiếng, cửa buồng mở ra.

Một nam sinh cạo đầu đinh xuất hiện trước mặt mọi người.

Sắc mặt cậu ta ốm yếu xanh xao xám xịt, dưới mắt có quầng thâm đen, như thể lâu rồi không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Đó là nhân vật chính của bộ phim này, “Richard dũng cảm”.

Richard.

Nhà vệ sinh nam chìm vào khoảng lặng.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, Richard từ từ trừng to hai mắt, một tiếng hét khản đặc phát ra từ cổ họng cậu ta: “Aaaaaaaaaa…”

Tức thì, cậu ta xoay người loạng choạng lao về phía cửa.

“Này, chờ đã…”

Vân Bích Lam đang đứng chặn cửa vươn tay túm cậu ta.

Tuy nhiên điều kì lạ chợt xảy ra,

Tay cô xuyên qua cánh tay Richard, hệt như xuyên qua khoảng không.

“?!”

Chờ đã? Chuyện này là thế nào hả?

Mọi người giật mình nhìn nhau.

Chỉ trong vài giây, Richard đã lao ra khỏi phòng vệ sinh nam chật kín người, phóng bạt mạng trong hành lang.

Chẳng ai có thời gian quá nhiều để suy nghĩ:

“Đuổi theo.”

Tên này là nhân vật chính trong phim, điều đó có nghĩa toàn bộ bộ phim đều xoay quanh cậu. Như vậy, chìa khóa phá vỡ cục diện phải nằm trên người cậu ta, do đó, dù thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng không thể để cậu ta chạy.

Lần này đến cả Quất Tử Đường cũng không có thời gian nổi cơn tam bành.

Cô căm ghét đá mặt sẹo một phát, sau đó cũng chạy ra ngoài nhà vệ sinh đuổi theo.

Richard loạng choạng phi như bay trong hành lang.

Đột nhiên, cậu ta thình lình đụng phải một người.

“Này, anh bạn, cậu không sao chứ?” Người kia đỡ vai cậu ta, lo lắng hỏi.

Richard hoảng loạn lắc đầu, tránh thoát khỏi tay người nọ, sau đó vùi đầu về phía trước, nhanh chóng chạy xa.

“Chết tiệt, có chuyện gì thế? Sao tôi không đuổi kịp cậu ta?”

Chẳng mấy chốc, nhóm người đang đuổi sau lưng thở hổn hển.

Ánh mắt Quất Tử Đường rơi vào người vừa đụng phải Richard, khẽ giật mình.

Trang phục trẻ trung đơn giản, cặp mắt nhạt màu và nụ cười hiền lành vô hại.

Không phải Ôn Giản Ngôn thì còn ai?

“Hi, cả nhà thế nào rồi?” Hắn khoác cặp chào đồng đội trước mặt.

Ngay lúc Ôn Giản Ngôn và mọi người nhìn nhau, tên mặt sẹo be bét máu me và đám đồng đội khác của gã cùng không dừng lại, tiếp tục đuổi theo Richard chạy đằng trước:

“Đừng để hắn thoát.”

Rất nhanh sau đó, cả đám đuổi theo Richard đã biến mất khỏi hành lang.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn phía hành lang đằng sau, tiến thêm hai bước, liếc nhìn nhà vệ sinh nam hỗn loạn, huýt sáo cảm thán:

“Wow, bên mọi người đặc sắc ghê.”

Vân Bích Lam cau mày nhìn hắn, ánh mắt cô tập trung nhìn bả vai và cánh tay hắn chạm vào Richard, tựa hồ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Cặp của Richard à?” Ánh mắt Quất Tử Đường dừng trên vai Ôn Giản Ngôn, nhướng mày.

Ôn Giản Ngôn mỉm cười gật đầu:

“Tinh đấy, biết nhìn hàng thật.”

“Bên phía mọi người thì sao? Có phát hiện được gì hữu ích không?” Ôn Giản Ngôn hỏi.

Quất Tử Đường bĩu môi, có chút không cam lòng nói:

“Tất cả đều do thằng ngu đột nhiên nhảy ra kia…”

“…”

Nghĩ đến “thằng ngu” ban nãy bị đè đầu xuống đất, lông mày mọi người giật giật.

Đột trưởng, thằng đó khiến cô nổi điên à.

Tuy nhiên, với tư cách là đồng đội được Quất Tử Đường đưa vào phó bản, bọn họ đã hiểu rõ tính của Quất Tử Đường từ lâu, cho dù trong lòng làu bàu thì cũng không dám nói ra thành lời, chỉ đánh mắt nhìn xung quanh.

“Có điều đuổi kịp cũng vô ích.”

Tô Thành đứng bên cạnh nói.

Suốt cả quá trình anh không tham dự, tuy nhiên lại chứng kiến mọi chuyện rõ ràng.

“Từ đầu đến giờ chúng tôi chưa từng đuổi kịp cậu ta, thậm chí vừa rồi cũng vậy, tôi tận mắt thấy tay Vân Bích Lam xuyên thẳng qua người cậu ta.”

Tô Thành khẽ cau mày: “Ban đầu tôi đoán bởi vì chúng ta đều là khán giả, còn đây là phim chiếu rạp nên không thể can thiệp diễn biến cốt truyện. Nhưng…”

Anh nhìn Ôn Giản Ngôn, mày nhíu chặt lại:

“Vừa rồi cậu đụng trúng cậu ta, phải không?”

Một người trong phim không thể chạm vào thế nhưng lại bị đồng đội của anh đụng trúng…

Điều này có chút quái lạ…

“A…”

Ôn Giản Ngôn sửng sốt, tựa hồ nhận ra điều gì.

“Tôi nghĩ có lẽ liên quan tới việc tôi đã làm.”

Hắn móc điện thoại trong túi ra, mở thẻ nhận dạng bên trong máy.

Quả nhiên nội dung trên thẻ nhận dạng thay đổi.

[Thẻ nhận dạng]

Họ tên: Ôn Giản Ngôn

Tuổi: 18

Danh tính: Sinh viên năm nhất Đại học Tổng hợp Dục Anh (Bạn cùng phòng mới của Richard)

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“??? Còn có thể chơi vậy luôn!”

“Mẹ kiếp, lần đầu mới biết có thể thông qua lừa gạt nhân vật râu ria trong phim để phim thừa nhận bản thân là một phần của nó, sau đó tiếp xúc được với vai chính trước giờ không thể nào bị quấy nhiễu…”

“Tôi đã từng xem phó bản này rồi. Về mặt cơ bản, nếu streamer chọn “Richard dũng cảm” thì sau khi vào phim, khi nhìn thấy Richard đứng dậy, tất cả đều theo phản xạ đuổi theo hắn ngay. Còn quả cố ngồi đến lúc giờ học kết thúc, mặt không đổi sắc nói dối bạn cùng bàn của người ta, nhận mình là bạn cùng bàn Richard lừa lấy cặp sách thì đúng là lần đầu mới gặp.”

“Biết kỳ quặc nhất là gì không? Tất cả điều này đều do streamer làm trong vô thức.”

“Hắn ta thậm chí còn lừa gạt mọi người theo thói quen!”

Nghe Ôn Giản Ngôn giải thích xong, Tô Thành trầm mặc: “…”

Anh quẳng cho Ôn Giản Ngôn ánh nhìn khiển trách, như thể muốn nói:

Trước kia cậu cũng từng làm như vậy với tôi phải không?

“…”

Mắt Ôn Giản Ngôn liếc ngang liếc dọc, chột dạ nhìn sang chỗ khác.

“Khụ, nói tóm lại thì…” Hắn hắng giọng: “Ban nãy trong lớp tôi đã trò chuyện với bạn cùng bàn của Richard, đồng thời nhận được rất nhiều thông tin hữu dụng.”

Kế tiếp, Ôn Giản Ngôn tóm tắt thông tin mình nhận được rồi thuật lại cho mọi người.

Mọi người lộ vẻ đăm chiêu.

“Bảo sao lúc nãy cậu ta nhìn thấy chúng ta lại muốn chạy.” Quất Tử Đường nheo mắt, chậm rãi mở lời: “Cậu ta không sợ vì thấy cả đám kéo bè kéo lũ đánh nhau, mà cậu ta sợ đống nước dưới đất.”

Phòng livestream của Quất Tử Đường:

“Khoan đã, đó gọi là kéo bè kéo lũ đánh nhau à?”

“Đấy chẳng phải đơn phương ẩu đả sao?”

Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc…

Vừa rồi khi Quất Tử Đường ẩu đả… À không, là đánh lộn với mặt sẹo đã vô tình đập vỡ bồn rửa tay, khiến toàn bộ nước trong vòi phun ra ngoài, bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Đó là lý do tại sao khi Richard bước ra và nhìn thấy cảnh này đã sợ hãi đến mức cắm đầu bỏ chạy.

“Gì mà Richard dũng cảm…” Quất Tử Đường ôm tay, chán ghét trào phúng: “Phải gọi là Richard nhát gan mới đúng.”

“Tiếc ghê.”

Vân Bích Lam dõi mắt nhìn cuối hành lang, nheo mắt nói.

“Không ngăn cản cậu ta dừng được.”

“À, nhắc mới nhớ!”

Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới điều gì, móc chiếc ví nhỏ từ trong túi ra.

“Vừa rồi lúc tôi đụng phải cậu ta, ờm, nên đã tiện tay cầm luôn cái này.”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“…”

“…Mấy lời như “không hổ danh là mi” thần thiếp nói cũng mệt rồi.”

Mọi người giật mình, phấn khích nhìn qua.

Trong ví không có nhiều tiền.

Chỉ có vài đồng bạc lẻ, một thẻ sinh viên, một thẻ mượn sách thư viện, mấy tờ cuống vé.

Ôn Giản Ngôn phấn khích.

Dựa vào những thứ này có thể suy ra những nơi Richard từng đi tuần trước.

Hắn đọc kỹ từng nội dung.

Nội dung trên thẻ mượn sách không nhiều, hiển nhiên Richard không phải kiểu người thường xuyên đọc sách, tuy nhiên từ đống cuống vé nhăn nhúm, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tìm ra manh mối.

Có vẻ một tuần trước Richard đã đến phòng tập thể dục của trường cách đây một tuần.

Thế nên?

Không hiểu…

Ôn Giản Ngôn lật lại bản đồ Đại học Tổng hợp Dục Anh một lần trong đầu, song không tìm được bất kỳ manh mối nào khác.

Có lẽ hắn phải đợi thứ Ba tuần này đích thân đi đến đó tìm hiểu một chuyến.

“Vừa rồi Richard nôn trong buồng nào?” Ôn Giản Ngôn hỏi.

“Sao vậy?” Quất Tử Đường nghi hoặc: “Tôi đã kiểm tra hết rồi, bên trong không có gì cả.”

Ôn Giản Ngôn: “Tôi tính đi xem thế nào.”

Quất Tử Đường chỉ vào một buồng: “Buồng thứ ba bên trái.”

Dưới sự hướng dẫn của cô, Ôn Giản Ngôn đi đến nơi Richard vừa nôn.

Bởi vì kiến trúc trường học đã cũ nên không gian trong buồng vệ sinh cũng rất chật hẹp, bức tường bẩn thỉu đầy rẫy những hình vẽ bậy và giấy quảng cáo, ánh sáng tù mù.

Mắt hắn nhìn vào một bên.

Nơi đó có đặt một chiếc bình nho nhỏ màu hồng in hình dâu tây ở trên.

Ắt hẳn chính là bình nước của Sở Sở bị Richard cầm đi trước đó.

Ôn Giản Ngôn cầm bình nước có hình dâu tây lên.

Trống không.

Bất kể bên trong từng chứa thứ gì, hiện tại đã biến mất sạch.

Hắn vặn nắp bình nước, đặt vào cặp sách.

Đột nhiên, khóe mắt hắn chợt thấy thứ gì đó.

Có thứ gì đó đang chuyển động.

“…”

Ôn Giản Ngôn giật mình nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Trong nhà vệ sinh, sâu bên trong miệng cống thoát nước màu vàng bẩn thỉu là vô số con giòi màu trắng đang chậm rãi bò lổm ngổm, phát ra âm thanh nhầy nhụa ghê tởm, loáng thoáng có thể nhìn thấy một búi tóc ẩm ướt khiến người ta buồn nôn ở trên.

“!!!”

Hơi thở của hắn chững lại.

Phía trên đầu, giá trị thanh tỉnh màu xanh bị giảm đi hai điểm.

Lúc này, Vệ Thành đứng ngoài cửa lo lắng hô lên: “Này, tôi nghĩ chúng ta phải đi rồi.”

Giọng nói của Quất Tử Đường truyền đến:

“Nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu!”

Ôn Giản Ngôn buộc mình rời mắt khỏi đám giòi trong cống, kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, quay người nhanh chóng rời khỏi buồng vệ sinh nam.

Bên ngoài nhà vệ sinh, phía cuối hành lang xa xa bắt đầu chuyển sang màu trắng.

Hệt như cảnh phim chiếu hết bị máy chiếu chuyển cảnh.

Mọi người lộ vẻ nghiêm túc.

“Có vẻ như thời gian dừng chân ở tại một cảnh có hạn.” Quất Tử Đường mở lời: “Nếu ở lại quá lâu mà không rời đi, chúng ta có thể sẽ bị xóa bỏ giống như cuộn phim.”

Cô nheo mắt lại: “Đi thôi.”

Điền Dã giật mình: “Đi, đi đâu chứ?”

“Hỏi vớ hỏi vẩn.” Quất Tử Đường lườm: “Đương nhiên đi theo hướng Richard vừa biến mất rồi.”

Dù sao Richard là nhân vật chính trong bộ phim này, thế nên máy quay sẽ luôn đuổi theo cậu ta. Nếu không muốn bị khoảng không nuốt chửng, cách tốt nhất chính là đuổi theo nhân vật chính.

Cả nhóm lao khỏi hành lang.

Bên ngoài hành lang, mặt trời xán lạn. Cách đó không xa là bãi cỏ phía sau tòa nhà giảng dạy, ở trên mặt cỏ có dựng tấm bảng thông báo:

“Xin đừng giẫm lên”.

Lúc đó đã vào giữa chiều, sinh viên rải rác đi lại, toàn bộ khuôn viên trông thật yên tĩnh.

Khoảnh khắc phóng ra bên ngoài hành lang, ánh nắng rực rỡ bên ngoài đột nhiên biến mất.

Thay vào đó là thứ gì đó dinh dính ướt lạnh.

Đây là một hành lang tối om.

Mọi người chớp mắt, bình tĩnh đứng giữa hành lang, dường như vẫn chưa kịp phản ứng gì.

Ôn Giản Ngôn nhìn chung quanh, đoạn nói:

“Ký túc xá nam.”

Mọi người giật mình nhanh chóng nhận ra vị trí mà mình đang đứng.

Hành lang tối tăm cũ kỹ, cửa ký túc xá hai bên đóng chặt, mọi thứ đều rất quen thuộc.

Đúng vậy, đây chính là ký túc xá nam.

Chẳng qua so với ký túc xá họ ở, hành lang nơi này mới hơn rất nhiều, trên tường có ít vết bong tróc và hình vẽ bậy hơn.

Phía trước truyền đến động tĩnh nhỏ xíu, như là có người đang di chuyển.

“Đi nhìn xem thế nào.” Quất Tử Đường nói.

Cả đám gật đầu, lao nhanh hơn về hướng phát ra âm thanh.

Chẳng mấy chốc, vài bóng người quen thuộc đã xuất hiện trước mặt họ.

Tên cầm đầu chính là mặt sẹo.

Vết máu trên mặt đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng mũi vẫn lệch môi vẫn sưng húp, thoạt nhìn khá thảm hại.

Nghe thấy tiếng bước chân, gã quay đầu lại nhìn.

Khoảnh khắc nhìn thấy Quất Tử Đường, biểu cảm trên khuôn mặt gã đàn ông đầy sẹo trở nên căng thẳng.

Quất Tử Đường trái lại khá thờ ơ, như thể đã quên hết sạch chuyện vừa xảy ra, trên mặt nở nụ cười hì hì:

“…Có chuyện gì thế?”

Cô thăm hỏi.

Khoảnh khắc Quất Tử Đường tiến lên một bước, gã đàn ông mặt sẹo vô thức lùi một bước.

Gã cười khan: “Như mấy người thấy, khi chúng tôi đến nơi đây đã thành như vậy.”

Cánh cửa phòng tắm chuyên dùng để rửa mặt mở ra, tiếng nước chảy ào ạt từ bên trong truyền đến, vang vọng trong căn phòng rộng lớn trống trải.

Ôn Giản Ngôn bước qua, nhìn vào trong cửa.

Đèn trong phòng tắm sáng ngời, mỗi vòi đều được vặn mở, dòng nước chảy xuống phát ra âm thanh ào ào, nước bẩn tràn ra khỏi bồn, làm ướt phòng tắm.

Giữa phòng tắm là một nam sinh đầu đinh nằm ngửa.

Cậu ta cầm một vòi nước thọc thẳng vào cổ họng mình, bụng phình to lên, da bụng căng phồng, bị dòng nước ào ào đổ vào biến thành trong suốt, đẫm máu, hốc mắt trống trơn nhìn trần nhà chằm chặp.

Dưới đất, màu đỏ tươi lan rộng.

Bên cạnh, một cặp mắt còn mang theo dây thần kinh thị giác bị ngón tay moi ra khỏi hốc mắt đang lăn lóc, nhấp nhô theo dòng nước dâng lên.

Đó là Richard.

Cậu ấy đã chết.

Nhìn từ bề ngoài, chắc chắn cậu ta đã dùng tay móc mắt mình, sau đó nhét ống nước vào cổ họng, tự để thứ nước mà mình sợ nhất làm mình bể bụng.

Mọi người đứng đó, vẻ mặt sững sờ.

…Chẳng lẽ đây là hàm nghĩa của cái tên phim “Richard dũng cảm”?

Vả lại vấn đề đến rồi.

Chỉ vừa vào phim được vài phút mà nhân vật chính đã nghẻo.

Giờ thì diễn kiểu nào đây?

Editor có lời muốn nói:

Đang hí hửng đọc soát lại chương 398 để đăng thì chợt nhận ra mình chưa đăng chương 397… Mai đăng 398 nhé :3

Hết chương 397

MỤC LỤC

5 thoughts on “[CMĐVPL] Chương 397

Leave a comment