[CMĐVPL] Chương 395


Tòa nhà giảng dạy của Đại học Tổng hợp Dục Anh là một dãy nhà màu xám, mặc dù rất dài nhưng không cao.

Cửa chính mở toang, một luồng gió lạnh thổi tới mang theo một mùi gay mũi kỳ lạ khiến người ta phải khó chịu.

Giống như có thứ gì đó chết rữa mục nát ở trong.

Đoàn người tới trước tòa nhà giảng dạy.

Bên cạnh tòa nhà giảng dạy, một tờ giấy lớn màu đỏ được dán trên bức tường gạch bong tróc.

Trên tờ giấy đỏ là những hàng chữ lít nha lít nhít được viết bằng bút lông đen.

“Thời khóa biểu của sinh viên năm nhất”.

Quả nhiên trong phó bản Đại học Tổng hợp Dục Anh, việc tham gia lớp học là một phần rất trọng yếu.

“Điện thoại đâu? Chụp lại đi.” Quất Tử Đường nói.

Mọi người nháo nhác làm theo.

Ôn Giản Ngôn thoáng xích lại gần, tỉ mỉ đọc nội dung trên tờ giấy.

Thời khóa biểu chia làm hai phần.

Môn bắt buộc và môn tự chọn.

Tổng cộng chỉ có ba môn bắt buộc:

Môn chuyên ngành, môn tư tưởng đạo đức và môn thể dục.

Tự chọn thì có nhiều môn học hơn.

Mỹ thuật, phim ảnh, văn học, ngôn ngữ thiểu số, hoạt động ngoài trời…

Vân vân và mây mây.

Các môn học sáng thứ hai bao gồm: Mỹ thuật, văn học, phim ảnh.

Các lớp còn lại phải đến thứ ba mới đăng ký được.

Vệ Thành ha một cái, đoạn nói: “Phó bản thực tế phết nhỉ, thời khóa biểu này đều được áp dụng trong các trường đại học chính quy.”

Thời khóa biểu quen thuộc này, chí ít từ cái tên thì có vẻ khá vô hại.

Nhưng về phần rốt cuộc bên trong là gì, chỉ e phải đợi đến khi bắt đầu đi học mới biết.

Ánh mắt Ôn Giản Ngôn lướt xuống phía dưới cùng tờ giấy đỏ, hàng chữ ở đó hơi xiêu vẹo, tuy nhiên vẫn có thể đọc hiểu rõ ràng.

“Để đảm bảo tỷ lệ sinh viên lên lớp, kính mời sinh viên năm nhất phân bổ thời gian hợp lý, lựa chọn môn học dựa theo tình hình cá nhân”.

“Chờ chút, tôi nhớ tới trong sổ tay tân sinh viên hình như có giới thiệu phần này.”

Dứt lời, Ôn Giản Ngôn lấy cuốn sổ tay tân sinh viên từ ​​trong túi ra, bắt đầu lật nhanh.

Mọi người nhìn hắn.

“Ồ?” Quất Tử Đường cảm thấy hứng thú: “Cậu đọc lên coi?”

Ôn Giản Ngôn cụp mắt đọc:

“Đại học Tổng hợp Dục Anh là trường đại học xuất sắc với lịch sử lâu đời, đội ngũ giảng viên hùng hậu, là nơi giáo dục và trồng người. Chúng tôi tin rằng bạn có thể tìm thấy mục tiêu và giá trị của riêng mình trong suốt bốn năm theo học tại trường, trở thành công dân hữu ích cho xã hội.

Là một sinh viên, học tập là một phần quan trọng trong cuộc đời bạn.

Để tổng hợp, cân đối, phát triển tố chất của bạn, trường của chúng tôi đã áp dụng chế độ học phần, ■■■■■■.”

Dòng cuối cùng bị làm mờ không đọc được nên Ôn Giản Ngôn bỏ qua và đọc tiếp.

“Một môn chuyên ngành là 10 tín chỉ, một môn thể dục và tư tưởng đạo đức là 20 tín chỉ, một môn tự chọn là 30 tín chỉ.”

“Tại sao tín chỉ của môn tự chọn lại cao hơn môn chuyên ngành bắt buộc nhỉ?” Điền Dã lẩm bẩm: “Có phải chế độ học phần này hơi vô lý không?”

Không ai đáp lại.

Là streamer cấp cao dày dặn kinh nghiệm, bọn họ đều biết những môn có tín chỉ cao chưa hẳn là điều tốt gì. Điều này có nghĩa, môn học tự chọn sẽ khó khăn và nguy hiểm hơn, thế nên lợi ích mang lại cũng cao hơn hẳn.

Ôn Giản Ngôn ngừng lại, chậm rãi nói: “Xin đừng thi rớt tín chỉ.”

Trên thực tế, sáu từ này được lặp đi lặp lại ba lần ở trang cuối sổ tay tân sinh viên.

“Xin đừng thi rớt tín chỉ.”

“Xin đừng thi rớt tín chỉ.”

“Xin đừng thi rớt tín chỉ.”

Những ký tự nhỏ màu đen được in rập khuôn trên trang giấy trắng. Rõ ràng vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy chói mắt ớn lạnh khi nhìn vào.

“…”

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, tiếp tục đọc.

“Sinh viên năm nhất phải hoàn thành việc lựa chọn môn học trong ngày đầu tiên đến trường, dựa theo lịch học phân bổ thời gian.

Vui lòng lập kế hoạch cho chương trình học của mình, lựa chọn từ năm môn học trở lên.

Nếu không, học phần của bạn sẽ không hỗ trợ cho sự phát triển sau này của bạn ở trường, ■■■■■■, trở thành ảnh hưởng tiêu cực không thể khắc phục đối với kế hoạch tương lai của bạn.”

Trong này lại có một đoạn bị làm mờ không rõ.

Ôn Giản Ngôn nhảy qua, tiếp tục đọc:

“Mỗi tuần có ba tiết chuyên ngành, một tiết đạo đức tư tưởng, một tiết thể dục, hai tiết tự chọn.”

Bên dưới phần này có dòng chữ nho nhỏ bổ sung:

Lớp thể dục: Thứ Ba hàng tuần 14:00 – 16:00

Số người: không giới hạn

Địa điểm: Sân vận động (không được phép vắng mặt)

Lớp tư tưởng, đạo đức: Thứ Sáu hàng tuần 18:00 – 20:00

Số người: Không giới hạn

Địa điểm: Khu D giảng đường, phòng học xếp theo hình bậc thang (không được phép vắng mặt)

Lớp tự chọn: Không cố định

Số người: Không giới hạn

Vị trí: Tùy thuộc theo môn

“Tóm lại, nội dung trong sổ tay tân sinh viên là như vậy.” Ôn Giản Ngôn đọc xong nội dung rồi nhìn về phía mọi người.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Được đấy, mà hình như lượng thông tin trong cuốn sổ tay tân sinh viên này hơi nhiều quá nhỉ, tôi cảm giác đằng sau còn rất nhiều cạm bẫy đang chờ đợi streamer…”

“Nói mới nhớ, những môn học bắt buộc bị đánh dấu buộc phải tham gia nhỉ?”

“Có lẽ vậy? Nếu không sao lại gọi nó là môn bắt buộc chứ?”

“Lầu trên đừng nói lung tung. Tôi đã xem phó bản này nhiều lần rồi, trước đây có streamer chưa hoàn thành môn chuyên ngành cũng qua cửa được luôn, đừng quên đây chỉ là phó bản cấp A, sao có thể khó quá chứ.”

“Tức là, nếu nhất định phải tham gia các môn bắt buộc, sổ tay tân sinh viên sẽ nhắc nhở điều này thay vì chỉ nhắc chọn ít nhất năm môn.”

Trong khi phần bình luận đang bàn tán rôm rả về cơ chế phó bản thì vài dòng bình luận với phong cách lạc quẻ xuất hiện trên màn hình:

“Hê hê hê… Giọng streamer đọc sách nghe phê thật.”

“Eo ơi, nội dung trong cuốn sổ tay tân sinh viên ngắn thế, tôi còn chưa nghe đã đâu.”

Bên ngoài phòng livestream, các streamer cũng đang phân tích thông tin.

Khác với thực tế, rõ ràng một vài quy định của Đại học Tổng hợp Dục Anh đã bị bóp méo.

Rõ ràng chuyên ngành là môn trọng yếu nhưng lại là môn ít tín chỉ nhất, đồng thời không có môn thể dục hoặc đạo đức tư tưởng nào như vậy (không cho cúp tiết).

Ở một ngôi trường bình thường, môn học tự chọn có cũng được không có cũng chẳng sao thì lại trở thành điểm nhấn trong phó bản này. Không chỉ cấp tín chỉ nhiều mà còn mỗi tuần lại chỉ có đúng một tiết.

Sau lưng có tiếng bước chân lộn xộn, loáng thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người đang tiến đến gần.

Hiển nhiên các streamer khác cũng đến khu giảng đường, bắt đầu tìm kiếm manh mối.

“Môn thể dục và tư tưởng đạo đức không giới hạn số lượng sinh viên theo học, tuy nhiên chưa chắc môn tự chọn cũng không giới hạn số lượng sinh viên.”

Tô Thành bổ sung.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, các môn tự chọn của trường đại học đều sẽ giới hạn sinh viên theo học, rất nhiều môn học hấp dẫn bị cướp slot, nếu tốc độ tay chậm thì khó mà giành nổi chỗ.”

Lời của Tô Thành gợi lại ký ức đại học xa xăm sắp bị quên lãng của mọi người.

Ai nấy đều lộ vẻ mặt kinh ngạc…

Hình như đúng là vậy thật.

Những môn có khả năng qua môn cao, số buổi học ít và chương trình nhẹ sẽ bị tranh cướp, còn những môn chuyên ngành phải học nhiều buổi, học khó đều bị ngó lơ.

Cho nên nhất định phải nhanh tay mới được.

Quất Tử Đường: “Đi.”

Cô ra lệnh một tiếng, cả nhóm nhanh chóng bước vào tòa nhà giảng dạy.

Bên trong tòa nhà giảng dạy u ám, vừa mới đặt chân vào trong, mọi người lập tức rùng mình, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo lòng bàn chân, hệt như bước vào tủ lạnh.

Mùi kỳ lạ trong không khí ngày càng nồng nặc.

Họ không dừng bước.

Tại đây, trước mỗi cửa phòng đều dán biển hiệu.

Phòng học 101, khu A

Môn học: Môn chuyên ngành

“Đừng vội bước vào phòng học nào hết, hãy chia nhau ra rồi đi vòng quanh khu vực này trước.”

Quất Tử Đường suy nghĩ một hồi rồi bảo.

Mặc dù mỗi tầng có rất nhiều phòng học, nhưng dù sao tòa nhà này cũng không cao, hơn nữa với tư cách là streamer cao cấp, hiệu suất của họ cao hơn bình thường rất nhiều, thế nên chỉ trong vòng vài phút bọn họ đã đi hết cả tòa nhà.

Cả nhóm tập trung tại một địa điểm đã được chỉ định, bắt đầu chia sẻ thông tin.

Hiển nhiên tòa nhà giảng dạy được chia làm ba khu vực.

Khu A và B đều là nơi giảng dạy các môn chuyên ngành, biển hiệu dán trước mỗi cửa phòng học đều giống hệt nhau, trong khi tất cả phòng ở khu C chỉ được sử dụng cho môn tự chọn.

“Vậy là chưa có ai thấy khu D à?” Quất Tử Đường nhìn quanh, nhíu mày hỏi.

Mọi người đều lắc đầu.

Bọn họ đã đi gần hết tòa nhà giảng dạy, không bỏ sót một góc nào, tuy nhiên dù có tìm kiếm cỡ nào thì tòa nhà giảng dạy chỉ có ba khu: Khu A, khu B và khu C.

Khu D, nơi học lớp tư tưởng đạo đức vào ngày thứ sáu lại không thấy tăm hơi đâu, như thể không hề tồn tại.

“…”

Mọi người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nặng nề.

Ôn Giản Ngôn: “Nói đến đây thì, không biết mọi người có chú ý tới chuyện này không.”

Cả nhóm quay sang nhìn hắn.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, chêm lời: “Chúng ta vẫn chưa biết được chuyên ngành của mình là gì.”

Theo lý mà nói, sinh viên năm nhất vừa mới nhập học của trường đại học tổng hợp không thể đều học cùng một chuyên ngành. Tuy nhiên trong giấy thông báo của tất cả streamer, chỉ có một môn có tên là môn chuyên ngành.

Có lẽ phải nói, dường như điều này đã bị làm mờ kể từ khi bọn họ bước vào phó bản đến giờ.

“Chậc.” Vệ Thành mở lời: “Dù sao ở đây cũng là phó bản, không phải mấy trường đại học ngoài thế giới thực, cũng đâu thể bắt chúng ta học chuyên ngành thật.”

Lời của Vệ Thành khá có lý.

Dù sao phó bản được cấu thành bởi quá nhiều yếu tố phi thực tế, không thể tích hợp trực tiếp vào khuôn khổ họ quen thuộc.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt.

Thực tế, hắn không hề thấy Vệ Thành nói sai. Dù sao hắn đã trải qua rất nhiều phó bản chỉ là giả tưởng thuần túy, thậm chí còn có Viện điều dưỡng Bình An được xây dựng hoàn toàn bởi trí tưởng tượng của con người, nhưng…

Có lẽ chỉ là trực giác, song hắn cứ luôn cảm thấy trong điểm mù này như ẩn giấu chút chuyện mờ ám.

“Vậy tiếp theo chúng ta chọn môn học thế nào?”

Điền Dã nhìn những bức ảnh trong điện thoại, có vẻ mù mờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn các đồng đội trước mặt.

Có lẽ bởi vì Đại học Tổng hợp Dục Anh là phó bản mở nên hiện tại bọn họ có quá nhiều sự lựa chọn.

“Đừng quên mục đích chính chúng ta đến đây là gì.” Hugo đột nhiên mở miệng.

Mấy người quay đầu nhìn qua, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Độ khó qua màn của phó bản này không cao, tuy nhiên mục đích chúng ta đến đây không phải qua màn mà là hoàn thành nhiệm vụ.”

…Đạo cụ trong phòng hiệu trưởng.

Vẻ mặt mọi người trở nên chuyên chú.

Quả thực Hugo nói không hề sai, phó bản chỉ được đánh giá cấp A. Đối với những streamer có cấp bậc như họ mà nói, sẽ không có thử thách nào mà họ không giải quyết được. Do đó họ phải tập trung hơn nhiều vào việc hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải là qua màn.

“Anh nói không sai.” Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Trong trường hợp này, chúng ta càng nên cẩn thận.”

Chẳng mấy chốc, cả đám đã bàn bạc xong kế hoạch..

Chuyên ngành một môn, thể dục, tư tưởng đạo đức mỗi thứ một môn, hai môn tự chọn.

Mặc dù tín chỉ của môn chuyên ngành khá ít, số lượng tiết học mỗi tuần khá nhiều, lợi ích tổng thể khá thấp, tuy nhiên để hiểu và phân tích toàn bộ tòa nhà giảng dạy trong phạm vi cho phép, nắm bắt tình hình tổng thể ở mức độ lớn nhất, bọn họ lựa chọn đăng ký một lớp.

Theo kế hoạch này, mỗi người trong họ có thể thu được 110 tín chỉ. Số tín chỉ này không những đủ để qua màn mà còn tăng khả năng chịu lỗi, để lại đường lui cho mọi người.

“Nên chọn môn nào đây nhỉ?” Vệ Thành hỏi.

“Tên của các môn tự chọn khá vô hại.” Ôn Giản Ngôn nhìn tên các môn tự chọn, suy ngẫm: “Nhưng bên trong có gì thì khó nói.”

Vậy thì, rốt cuộc nên chọn môn nào đây ta?

“Thế cứ chọn bừa luôn đi.” Quất Tử Đường nhún vai, tỏ vẻ ra sao cũng được: “Dù sao đứng nhìn cũng nhìn không ra manh mối, chi bằng dựa vào vận may.”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Hahahahahahahaha!”

“Hahahahahahahahaha dựa vào vận cmn may!”

“Tôi cười ngất mất, mặt streamer tái mét rồi kìa.”

“Ôn Giản Ngôn: Chi bằng bảo tôi dựa vào não đi!”

“Mọi người cứ chọn.” Hugo móc một điếu thuốc từ trong túi ra, đặt ngay trên môi, thản nhiên nói: “Tôi sẽ tự mình hành động.”

“Được.”

Quất Tử Đường như đã quen với thói hành động một mình của Hugo.

Cô phất tay, dửng dưng đáp: “Gặp lại anh ở môn bắt buộc nha, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Hugo không nói năng gì, vẫy tay rồi xoay đi, nhanh chóng biến mất ở trong hành lang.

Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn dừng lại trên bóng lưng anh một lát.

Chẳng trách trước khi bắt đầu phó bản Khách sạn Hưng Vượng Quất Tử Đường đã nói Hugo rất mạnh, nhưng không thích hợp để chơi tổ đội.

Chậc, vừa vào phó bản đã chạy mất tăm.

Tuy nhiên điều này cũng đã chứng tỏ sự tự tin mãnh liệt của anh đối với thực lực của mình, bằng không, chỉ e anh đã chẳng chọn rời đội, một mình thăm dò phó bản.

Có điều…

Ôn Giản Ngôn cau mày.

Theo ấn tượng của hắn, trong tiểu cảnh Khách sạn Hưng Vượng, Hugo vẫn có đội ngũ và thành viên của riêng mình, không có hiện tượng bài xích tổ đội như hiện tại.

Đã có chuyện gì xảy ra mà hắn không hề biết à? Hay…

Ôn Giản Ngôn không rõ lắm.

Bây giờ thông tin vẫn còn quá ít.

“Đi thôi, chúng ta đăng ký một lớp học thử trước đi.”

Quất Tử Đường nhìn về một hướng nào đó, hai mắt sáng rực: “Ê, tôi thấy cái này được này!”

Cô vẫy tay, đi về phía một phòng học.

Ôn Giản Ngôn thở dài, cất bước theo sau.

Trước cửa phòng học treo tấm biển hiệu nho nhỏ, trên đó có viết dòng chữ ngay ngắn:

Phòng 203, khu C

Môn học: Văn học

Phòng học không rộng, trông rất cũ kỹ, vách tường bong tróc non nửa, phần còn sót lại được sơn màu vàng, phía trên chi chít hình vẽ bậy bạ.

Bởi trước đó họ đã lãng phí thời gian ở ngoài hành lang nên trong phòng học, ngoại trừ bọn họ đã có những streamer khác ngồi ở trong.

Một người trông có vẻ là giảng viên ngồi trên bục giảng, cúi đầu đọc cuốn sổ trong tay.

Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, giảng viên quay đầu qua nhìn:

“Sinh viên năm nhất đấy hả?”

Phòng học râm mát thiếu ánh sáng.

Sắc mặt giảng viên trông rất nhợt nhạt, tròng mắt đen láy, khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng.

“Đúng vậy.” Quất Tử Đường đáp.

Giảng viên gõ bàn: “Thẻ sinh viên của cô cậu đâu? Đến đăng ký đi.”

Mọi người nhìn nhau, tiến về phía trước.

Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn rơi vào cuốn sổ trên tay giảng viên, đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Xin chờ chút đã.”

Hắn duỗi tay, ngăn cản Quất Tử Đường đang định lấy thẻ sinh viên ra.

Quất Tử Đường: “?”

Cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn qua, như thể đang hỏi hắn làm gì vậy.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“? Có chuyện gì thế?”

“Lẽ nào giống với nữ sinh đêm qua?”

“Không thể nào, ai lại tắm hai lần trên một dòng sông? Lần đầu thì không sao, nhưng lần hai thì sẽ ngán.”

“Tôi không nghĩ vậy. Quất Tử Đường không nói gì cả. Với sự hiểu biết của mình, cô ấy không thể nào không phân được thật giả.”

“Vậy là có chuyện gì hả?”

Giảng viên ngẩng đầu, nhìn Ôn Giản Ngôn bằng cặp mắt đen láy, trên mặt không có biểu cảm, song không hiểu sao ánh mắt lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Chào thầy.” Ôn Giản Ngôn chớp mắt, có vẻ cực ngoan: “Em chỉ muốn hỏi, môn học của chúng em có thời khóa biểu không ạ?”

“…”

Chẳng biết có phải là ảo giác không, hình như sắc mặt giảng viên trở nên hơi u ám.

Sự im lặng chết chóc bao trùm lớp học.

Những streamer khác trong phòng không khỏi ngẩng nhìn qua.

Ôn Giản Ngôn đứng ở nơi đó, trên mặt treo một cười, dáng vẻ như học trò ngoan tôn sư trọng đạo.

Cuối cùng, giảng viên giơ tay chỉ vào một góc, lạnh lùng đáp:

“Ở đó, tự qua xem đi.”

“Em cảm ơn thầy.” Nụ cười trên mặt Ôn Giản Ngôn càng tươi hơn.

Hắn xoay người, tiến về phía cửa.

Dường như Điền Dã vẫn còn lơ mơ, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Giản Ngôn mở cửa: “Cái mà giảng viên đang cầm là bảng danh sách.”

Ngay khi chuẩn bị đăng ký, bởi vì đứng ở góc chếch bục giảng nên hắn vừa khéo nhìn thấy một dòng chữ đầu danh sách.

Danh sách sinh viên đăng ký.

Mọi người đều khẽ giật mình.

Đăng ký?

Chờ đã, điều đó nghĩa là…

“Giáo viên này ghi chép điểm danh.” Quất Tử Đường nheo mắt, chậm rãi mở lời.

“Đúng vậy.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu.

Ở nơi cực khuất phía sau cánh cửa dán một mảnh giấy nhăn nhúm, mép giấy quăn tít, hình như đã lâu không có ai phát hiện ra.

Trên đó viết vài dòng chữ ngoằn ngoèo:

Môn học: Văn học

Thời gian: 10:00 – 12:00 sáng thứ Hai hàng tuần, 14:00 – 16:00 chiều thứ Ba hàng tuần.

Ánh mắt mấy người trầm xuống.

Quả nhiên có bẫy ở đây.

Bởi vì đây là phó bản nên trong tiềm thức mỗi người đều sẽ nghĩ rằng những môn học này đã được Ác Mộng điều chỉnh và sắp xếp, sẽ không có sự trùng lặp.

Nhưng rõ ràng, sự thực không phải như vậy.

Môn học này xung đột trực tiếp với một trong những môn học bắt buộc của họ, đó là lớp thể dục vào chiều thứ Ba hàng tuần.

Nếu họ đăng ký lớp này thì sẽ vắng mặt một buổi lớp thể dục hoặc lớp này.

Ngay cả Ôn Giản Ngôn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Nếu không chuẩn bị tinh thần chú ý tới từng chi tiết nhỏ nhặt, e là hắn đã nhảy vào trong cái hố kia.

Mặc dù mỗi tuần nghỉ học một buổi sẽ không chết ngay, nhưng rốt cuộc hậu quả mà nó đem lại là gì thật sự không thể đoán trước.

“…”

Mọi người trao đổi ánh nhìn.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn giảng viên đang lộ sắc mặt u ám, nở một nụ cười ngượng ngùng: “Em xin lỗi ạ, hình như chúng em không có hứng thú với văn chương lắm.”

Sắc mặt giảng viên càng khó coi hơn.

Một vài streamer đang ngồi trong lớp hình như cũng nhận ra gì, bắt đầu đứng ngồi không yên, trên mặt lộ vẻ tranh đấu ngày càng rõ ràng.

Một nhóm người rời khỏi lớp.

Ở phía sau lưng, giảng viên nhìn bóng lưng họ chằm chặp chốc lát, khuôn mặt không có sắc máu của gã dưới luồng sáng mờ càng thêm quái dị, khiến đáy lòng người run sợ.

Bọn đứng ở hành lang, bắt đầu nói chuyện.

“Đi thôi, chúng ta đăng kí môn chuyên ngành đã.”

Ôn Giản Ngôn nói.

Môn chuyên ngành có số lượng tiết học mỗi tuần nhiều nhất, lại là môn bắt buộc, rất dễ xung đột thời gian với các môn khác. Bọn họ chỉ đành báo danh môn chuyên ngành trước rồi mới đi đăng kí tiếp các môn tự chọn.

Bởi vì môn tự chọn hạn chế số lượng người đăng ký nên khá khó cướp, do đó bọn họ dự định lựa chọn đăng ký môn tự chọn trước.

Nhưng vì kịp thời phát hiện có một cái bẫy ở đây nên họ đành đảo ngược trình tự đăng ký.

“Mau lên, nắm chặt thời gian!”

Đoàn người tăng tốc, lao nhanh trong hành lang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy từ khu C sang khu B, tìm một phòng học bất kì rồi lao vào.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của nhóm streamer trong lớp, bọn họ thở hồng hộc hoàn thành việc báo danh, lấy được thời khóa biểu môn chuyên ngành.

Cầm bảng thời khóa biểu chuyên ngành, ánh mắt Ôn Giản Ngôn hơi trầm xuống.

Mắt hắn dừng ở vị trí chiều thứ hai.

…Các lớp chuyên ngành dành cho sinh viên năm nhất sẽ được tổ chức từ 3:30 đến 5:30 chiều.

Tuy nhiên, câu lạc bộ tuyển thành viên lại bắt đầu từ 4 giờ chiều đến 6 giờ chiều.

Lần này thời gian gần như trùng khớp, cuối cùng chỉ còn nửa tiếng rảnh rỗi.

Thôi vậy, nửa tiếng thì nửa tiếng, còn hơn là bỏ lỡ cái gì.

“A!”

Điền Dã đứng cạnh phát ra một tiếng cảm thán.

“Sao vậy?” Mọi người quay sang nhìn cậu ta.

“Mọi người xem thẻ sinh viên đi!” Điền Dã kinh ngạc thốt lên.

Những người khác sửng sốt, lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra.

[Đại học Tổng hợp Dục Anh]

Họ tên: Ôn Giản Ngôn

Giới tính: Nam

Chuyên ngành: ■■

Lớp:■■

Mã số sinh viên: ■■■■■■

Chẳng biết từ lúc nào, phía dưới có thêm một hàng chữ:

Tín chỉ: 10

Ôn Giản Ngôn giật mình.

Chỉ cần đăng kí môn học là được tín chỉ?

Điều đó có nghĩa…

Ôn Giản Ngôn híp mắt.

Thay vì nói phó bản này là “chế độ học phần” thì chi bằng nói nó là “chế độ khấu trừ học phần”.

“Đi thôi, chắc các môn tự chọn bị cướp khá nhiều rồi đấy, tốt nhất chúng ta nên nhanh chân lên.” Quất Tử Đường nhét thẻ sinh viên vào túi, vội vàng nói.

Mọi người gật đầu, tiếp tục chạy theo cô.

Môn văn và thể dục trùng thời gian, như vậy thứ hai chỉ có thể học các môn mỹ thuật và điện ảnh.

Họ lại chạy về khu C.

Sau khoảng thời gian dài quay đi quay lại, các môn tự chọn ở khu C đã bị cướp gần hết, phần lớn các lớp đều đã ngồi đầy “sinh viên năm nhất” chờ lên lớp.

Tầng một, tầng hai…

Các lớp học ở mỗi tầng đều kín chỗ.

Hiển nhiên, phần lớn streamer đều nhận ra trong phó bản này, các môn tự chọn mang lại lợi ích cao nhất. Tuy rằng có thể gặp phải nhiều nguy hiểm hơn, nhưng so với việc ngồi trong phó bản suốt hai học kỳ, chi bằng lựa chọn chương trình học nguy hiểm hơn một chút.

Mọi người đã đến tầng ba.

Điền Dã thở hổn hển: “Dù sao thứ ba còn có môn tự chọn khác, nếu không được nữa thì chúng ta…”

Còn chưa dứt lời, giọng Vân Bích Lam bên cạnh đã truyền tới:

“Ở đây có phòng học trống.”

“?!”

Mọi người mừng rỡ.

Cả đám nhanh chóng lao qua.

Phòng 313, khu C

Môn học: Điện ảnh

Qua ô cửa sổ tối tăm mờ mịt, bọn họ có thể nhìn thấy lớp học chưa đầy một nửa, quả thực trống trải so với các phòng học khác.

“Đi nào.”

Quất Tử Đường gật đầu, đẩy cửa rồi bước vào trong.

Vừa mở cửa, một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt.

Một giảng viên ngồi trên bục giảng, chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Chẳng biết có phải là do ánh sáng hay không, làn da của gã dường như hơi xanh, con ngươi bị lớp màng trắng bao phủ, thế nhưng khuôn mặt lại treo nụ cười.

Gã mỉm cười không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào “đám sinh viên năm nhất” tiến vào phòng học.

Mặc dù ánh mắt của gã khiến đáy lòng người bất an, nhưng đám Quất Tử Đường có vẻ vô cùng tự nhiên.

“Em chào thầy ạ.” Ôn Giản Ngôn mỉm cười chào hỏi.

Phía sau, Vân Bích Lam ngó lơ giảng viên mở cửa, nhìn thời khóa biểu bị giấu đằng sau, sau đó gật đầu với mấy người đang chờ, làm một cử chỉ ẩn ý.

Không thành vấn đề.

Không bị trùng lặp thời gian với các môn học bắt buộc.

Mọi người người trao đổi ánh mắt.

Nó à?

Là nó.

Bọn họ gật đầu, tiến về phía trước.

Ôn Giản Ngôn đưa thẻ sinh viên của mình qua, ngoan ngoãn nói: “Thầy ơi, bọn em tới để đăng ký.”

Giảng viên chìa tay nhận thẻ sinh viên.

Theo tiếng ngòi bút sột soạt trên bản danh sách, việc đăng ký đã hoàn thành.

Số tín chỉ trên thẻ sinh viên tăng nhẹ, biến thành 40.

“Tìm chỗ ngồi đi.” Gã trả thẻ sinh viên cho Ôn Giản Ngôn, nói: “Lớp học sắp bắt đầu rồi.”

Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng, sau đó tiến về chỗ chiếc ghế trống ở phía cuối lớp, ngồi xuống.

Khoảnh khắc vừa ngồi, cảm giác lạnh lẽo kì lạ lập tức lan tràn.

Hắn rùng cả mình.

Ôn Giản Ngôn bất giác liếc nhìn góc trên bên phải.

Thanh sinh mệnh và giá trị thanh tỉnh không thay đổi.

Thành viên trong đội cũng đã hoàn thành đăng ký, tìm chỗ trống trong lớp ngồi xuống.

Quất Tử Đường ngồi bên trái hắn, những người khác đều ngồi xung quanh.

Ôn Giản Ngôn nhìn thời gian.

Còn mười lăm phút nữa, giờ học chính thức bắt đầu.

Hắn buồn chán lấy cuốn sổ tay tân sinh viên từ ​​trong túi ra, chậm rãi ngồi đọc.

Còn mười phút nữa, giờ học chính thức bắt đầu.

Ôn Giản Ngôn giật mình, nhìn sang mép bàn.

Có vài vết cào sâu hoắm, tựa như là vết móng tay để lại.

Bên trong còn sót một chút chất lỏng màu nâu, hình như là vết máu để lại sau khi móng tay bị gãy.

Ôn Giản Ngôn cau mày, đặt sổ tay sinh viên năm nhất sang bên, tay cầm mép bàn, dùng một chút sức đẩy sang bên cạnh.

Dưới quầng sáng tù mù, hắn nhìn chằm chằm vách tường.

Trên vách tường bị chiếc bàn che khuất có vài dòng chữ nguệch ngoạc ngoằn ngoèo đáng sợ:

“Đừng chọn môn này”

“Chạy mau”

“!”

Đột nhiên, sống lưng Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi lạnh.

Chỉ còn năm phút nữa là giờ học bắt đầu.

Hình như bóng tối vô hình đang lan tràn bên ngoài cửa.

Chỉ nghe thấy cạch một cái, giảng viên trên bục chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt mang theo tươi cười: “Mọi người đã đến đủ chưa?”

“Lớp học sắp bắt đầu rồi.”

Hết chương 395

MỤC LỤC

13 thoughts on “[CMĐVPL] Chương 395

  1. Anonymous says:

    Hình như b

    óng tối vô hình đang lan tràn bên ngoài cửa.

    Moè ơi hình như đoạn gần cuối này bị nhảy chữ nè😅

    Liked by 1 person

Leave a comment