[CMĐVPL] Chương 387: Đại sảnh Streamer 4


Trên đường trở về, rốt cuộc Trần Mặc nhịn không được hỏi:

“Hội trưởng, vì sao cậu lại đi chọc Thần Dụ?”

Tuy rằng anh không biết rõ Ôn Giản Ngôn đang làm gì nhưng dựa vào những chỉ thị trước đó đối phương giao cho, anh đã đoán được phần nào.

Suy cho cùng, vị trí và phong cách kiến ​​trúc công hội đều do Ôn Giản Ngôn đích thân chỉ định.

Điều duy nhất Trần Mặc không hiểu là tại sao Ôn Giản Ngôn lại làm vậy.

Chẳng lẽ hắn không sợ đối phương trả thù?

“Anh còn nhớ lúc tôi thâu tóm công hội của an…”

Như nhận ra mình lỡ lời, Ôn Giản Ngôn đột nhiên đổi giọng: “Không không, là lúc tôi nhận lời mời lên làm hội trưởng của anh, tôi đã từng nói mục tiêu của công hội mình là gì không?”

Trần Mặc: “…”

Cậu vừa mới bảo “thâu tóm” đúng không?

Khóe miệng anh giật giật, nhưng anh vẫn cụp mắt, cẩn thận nhớ lại rồi đáp: “Trở thành kẻ đứng đầu phải không?”

Mặc dù đây là lời tuyên bố hùng hồn của Ôn Giản Ngôn ngay ngày đầu tiên tiến vào công hội, song thú thật, vào thời điểm đó, từ tận đáy lòng Trần Mặc cũng không tin lắm. Cho nên bây giờ nhìn thấy thứ hạng công hội nhà mình cùng với tòa nhà mới toanh treo tên công hội, mặc dù cái tên có hơi đội quần…

Trần Mặc vẫn nhịn không được sửng sốt chốc lát, cảm thấy không chân thực chút nào.

“Phải.”

Ôn Giản Ngôn vừa cười vừa liếc nhìn anh: “Anh tưởng Thần Dụ sẽ nguyện ý từ bỏ vị trí đứng đầu?”

Trần Mặc: “…Không.”

“Đúng thế.” Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai Trần Mặc: “Dù sao, bất kể chúng ta có khiêu khích không, Thần Dụ đã chuẩn bị sẵn loại trừ chúng ta, vậy sao chúng ta phải nơm nớp nhìn sắc mặt họ?”

Giọng điệu của Ôn Giản Ngôn cực kỳ bình tĩnh, không hề kích động, song không hiểu sao lại khiến trái tim Trần Mặc rung lên.

…Đúng vậy.

Cho dù sau này bọn họ làm gì, Thần Dụ cũng không thể nào trơ mắt nhìn họ quật khởi mà không thực hiện bất kỳ đối sách nào. Nếu đã như vậy, bọn họ còn cần vui vẻ với người khác sao?

“Đúng chưa?” Ôn Giản Ngôn cười tít mắt thu tay về, nâng chân đi.

“?”

Trần Mặc nhìn bóng lưng đối phương chăm chú, thoáng chớp mắt.

Tại sao anh lại cảm thấy bản thân như bị đưa vào tròng nhỉ?

Anh lắc đầu, tăng tốc đuổi theo chàng trai phía trước.

Ôn Giản Ngôn đi trước ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn công hội nhà mình gần đó, khẽ nheo mắt lại.

Vừa rồi quả thực hắn không nói dối, đúng là hắn có nghĩ vậy.

Tuy nhiên, nếu chỉ vì chút lý do này hắn đã chẳng tự mình đi một chuyến. Dù sao hắn cũng là kẻ không có lợi không dậy sớm, thích dùng cái giá thấp nhất đổi lấy lợi ích cao nhất.

Ngoài việc xả giận khiến bản thân thoải mái hắn còn nhiều suy tính hơn.

Dựa theo trải nghiệm từ phó bản trước và cuộc đàm phán với Ác Mộng trước khi kết thúc phó bản, rõ ràng nó không tin rằng Ôn Giản Ngôn sẽ trở thành quân cờ trung thành của mình. Do đó, đối với đề xuất muốn thay thế Thần Dụ trở thành công hội đứng đầu của Ôn Giản Ngôn, thậm chí có thể tiếp xúc với nội bộ trung tâm của nó, Ác Mộng không đồng ý.

Thế nên để đạt được mục đích của mình, Ôn Giản Ngôn đành phải xuất ra toàn bộ những gì mình có thể cược.

Ôn Giản Ngôn hiểu rõ, việc thứ hạng công hội tăng vọt chủ yếu dựa vào việc hắn đầu cơ trục lợi.

Lợi dụng sự thành công của phó bản Khách sạn Hưng Vượng, hắn tạo ra cuộc chiến dư luận trên diễn đàn, thu hút lượng lớn streamer muốn tìm nơi nương tựa nếm thử, sau đó tận dụng khoảng trống thời gian và thông tin để tuyển dụng tất cả, chỉ dựa vào số lượng chứ không dựa vào chất lượng, xếp chồng tích phân công hội dựa vào tích phân của lượng lớn streamer.

Tuy nhiên, rõ ràng tình trạng này không thể kéo dài bền vững.

Suy cho cùng, với nhiều thành viên như vậy, việc duy trì lợi ích cơ bản dài hạn để vận hành công hội bình thường là không thể. Nói cách khác, khi đến thời gian hạ nhiệt, công hội của họ sẽ nghênh đón một lượng lớn streamer rút lui. Bây giờ họ chỉ lên một con thuyền hư vinh giả tạo, và nền kinh tế bong bóng này chẳng mấy mà nổ tung.

Do đó thời gian của Ôn Giản Ngôn cực kỳ eo hẹp.

Trước khi bong bóng bị đâm thủng, hắn nhất định phải lấy được thẻ đánh bạc để chính thức đàm phán cùng Ác Mộng. Chính vì như thế nên Ôn Giản Ngôn mới dốc hết sức chọc điên Thần Dụ.

Nếu muốn ra tay, vậy sao không ra tay sớm một chút?

Ấy là chưa kể…

Ôn Giản Ngôn nhoẻn cười, bước vào tòa nhà tạm thời thuộc về mình.

Phó bản tiếp theo là thời cơ tốt nhất.

Dù sao hắn cũng không định dẫn đội tiến vào phó bản cùng mình. Hắn tạm thời trở thành lính đánh thuê gian nhập đội ngũ của Quất Tử Đường, trong đội không chỉ có Quất Tử Đường chuyên đánh đoàn chiến mà nhìn vào tình hình hiện tại, khả năng cao là Hugo cũng tham gia.

Hắn hiểu rất rõ thế nào là cáo mượn oai hùm.

“Đi thôi.”

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Trần Mặc, cười nói.

Trần Mặc liếc hắn một cái, không nói năng gì.

Rõ ràng vẻ mặt tên kia rất hòa nhã, song không hiểu sao mang cho người ta cảm giác tim gan phèo phổi của hắn đều đen… Như thể đang ấp ủ âm mưu xấu xa nào đó.

Chẳng mấy chốc, hai người đã vào trong tòa nhà.

Mặc dù trụ sở vừa được xây dựng nhưng nội thất bên trong đã đầy đủ, cực kì hài hòa với vẻ bên ngoài, mang vẻ xa hoa vàng chóe mù mắt.

Trần Mặc không khỏi dùng tay ấn mí mắt.

…Quá chóe rồi.

Anh nhìn Ôn Giản Ngôn, dò hỏi: “Nếu đã đạt được mục đích khiêu khích Thần Dụ, chi bằng nội thất bên trong…”

Bên ngoài sáng chói thế là đủ rồi, nhưng bên trong có cần hành hạ mắt nhau thế không?

Tuy nhiên, Trần Mặc còn chưa kịp nói dứt lời thì đã thấy Ôn Giản Ngôn nhìn khắp mọi nơi, tựa hồ cực kỳ hài lòng, gật đầu tán thưởng:

“Được đấy!”

Trần Mặc: “…”

Hóa ra ông chọn loại kiến trúc này không phải vì muốn chọc chó Thần Dụ mà vì ông thích thật hả?

Tâm trạng của Ôn Giản Ngôn rất tốt.

Dù sao công hội nhà mình có thể mạnh lên trong thời gian ngắn, là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, tất nhiên hắn muốn tiêu xài hoang phí rồi. Xa xỉ thì sao, khoe mẽ thì thế nào?

Bằng không hắn sẽ có lỗi với xếp hạng nhà giàu mới nổi của mình.

“Thế nào, thế nào, thế nào.”

Trần Mặc: “Hả?”

Ôn Giản Ngôn: “Tôi thấy chưa đủ sang trọng, lát nữa tôi sẽ đổi toàn bộ thành màu vàng chóe.”

Trần Mặc: “…”

Anh hít sâu một hơi, cố gắng phát ra âm tiết đơn giản: “…Ừ.”

“Phải rồi, toàn bộ nguyên lão trong hội đều online đúng không?” Ôn Giản Ngôn hỏi.

Trần Mặc: “Cũng tầm tầm đó, nhưng mà…”

Ôn Giản Ngôn: “?”

“Mặc dù Tô Thành luôn trong trạng thái online, nhưng hình như không thể liên lạc được với cậu ấy.” Trần Mặc cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, nói.

Dựa vào hồ sơ của công hội, lẽ ra anh không nên vào bất cứ phó bản nào, tuy nhiên không hiểu vì sao, dù cố gắng thế nào cũng không thể liên lạc được với Tô Thành, thật sự quá lạ.

Trần Mặc: “Bằng không cậu liên lạc với cậu ấy xem sao?”

Ôn Giản Ngôn cau mày: “Được.”

“Việc này giao cho tôi, anh hãy liên hệ với những người khác, bảo bọn họ tập hợp tại đây. Chúng ta sẽ có một cuộc họp nhỏ.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Mặc gật đầu.

*

Ôn Giản Ngôn đi tới chỗ Tô Thành ở, khum tay gõ cửa phòng ngủ đối phương.

Bên trong lặng bặt như tờ, không có tiếng động.

“…”

Ôn Giản Ngôn nhíu mày.

Hắn cúi đầu bấm số điện thoại Tô Thành.

Qua cánh cửa, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông reo nhỏ xíu vọng lại.

Hình như anh ở bên trong.

Chuông reo rất lâu nhưng không có tiếng trả lời.

Ôn Giản Ngôn lại gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Bên trong yên tĩnh khiến người ta giận sôi gan.

“Tô Thành?” Ôn Giản Ngôn cất cao giọng gọi: “Tô Thành?!”

Bên trong không có phản hồi.

Đợi đến khi Ôn Giản Ngôn hết sạch kiên nhẫn, bắt đầu tìm cách cạy cửa, bên trong bỗng truyền tới bước tiếng chân nặng nề lê thê tiến dần đến cửa.

Chỉ nghe thấy “cạch” một cái, cửa được mở ra từ trong.

Căn phòng tối om không có ánh sáng.

Trong ánh sáng tù mù, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy Tô Thành – người đồng đội bên cạnh hắn lâu nhất.

Chẳng biết có phải vì do lâu rồi không thấy ánh nắng, sắc mặt đối phương vô cùng nhợt nhạt, như là đã lâu không ngủ, phía dưới đôi mắt là một quầng mắt xanh đen cực đậm. Không hiểu sao khi con ngươi sẫm màu nhìn sang lại mang đến cho người ta cảm giác ớn lạnh.

Tóc anh rối bù, trên cằm còn lún phún râu do đã lâu rồi không được chăm sóc. Khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo hiền lành, khi mới tiến vào Ác Mộng vẫn còn mang theo khí chất ngây ngô mọt sách, nhưng giờ phút này lại có vẻ hơi lạnh lùng u ám.

Chẳng biết có phải là ảo giác không, nhưng Ôn Giản Ngôn luôn cảm thấy hình như đối phương có chút khác thường.

“A, cậu về rồi à.”

Tô Thành nhận ra Ôn Giản Ngôn, nâng tay gãi tóc đi ra ngoài.

“Phó bản kết thúc rồi sao? Thế nào hả?”

Tuy nhiên, ngay khi mở miệng nói chuyện, anh lại biến về Tô Thành mà Ôn Giản Ngôn quen thuộc.

Một nhà tiên tri với tính cách ấm áp, mặc dù quan tâm nhưng sẽ không níu chân đồng đội trong phó bản.

“Đúng như anh nghĩ.” Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Thắng đậm.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tô Thành nở nụ cười trên môi: “Tôi biết cậu sẽ không có việc gì.”

“Tôi không sao cả, còn anh thì sao?”

Ôn Giản Ngôn nhìn đối phương bằng ánh mắt nghiên cứu: “Trong khoảng thời gian này anh không ra ngoài à? Trần Mặc nói không thể liên lạc với anh, đã xảy ra chuyện gì hả?”

“Không.” Tô Thành nhẹ nhàng đáp.

Anh bước qua đóng cửa phòng ngủ, chặn lại ánh mắt dò xét của Ôn Giản Ngôn.

“Chỉ là quá mệt nên ngủ lâu thôi.”

“Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn Trần Mặc gửi cho mình trên điện thoại, cậu chuẩn bị họp à?” Tô Thành hỏi.

Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Ừ.”

“Ồ được, vậy cậu đợi tôi chút nhé.” Tô Thành vò mái tóc rối bù của mình, đi về phía phòng tắm: “Tôi sửa soạn chốc lát rồi đi cùng cậu.”

Chẳng bao lâu sau, từ trong cửa truyền đến tiếng nước.

Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn phòng ngủ đóng kín, khẽ nhíu mày.

Là một người hết sức quen thuộc với ngôn ngữ cảm xúc của con người, hắn chắc chắn nhìn ra đối phương đang giấu mình gì đó, song lại không biết nội dung cụ thể là gì.

Cách cánh cửa nặng nề, căn phòng tối tăm không có ánh sáng.

Chiếc giường nom thật bừa bộn.

Dưới đất, trên giường chất đầy thẻ bài khiến người ta kinh hãi, lá nào cũng bị xé thành từng mảnh, loáng thoáng chỉ nhìn thấy được vô số khuôn mặt kỳ quái.

Death, King, Queen, Knights,…

Chúng bị vứt bỏ trong bóng tối, nằm yên bất động.

*

Sau khi tắm rửa xong xuôi, hiển nhiên trạng thái của Tô Thành đã tốt hơn rất nhiều. Anh buộc mái tóc hơi dài lên, cũng cạo sạch râu ria trên mặt, trông không khác thường ngày là bao.

Ôn Giản Ngôn đưa anh đến tòa nhà công hội.

Trên đường hắn kể ngắn gọn mọi chuyện phát sinh cũng như tình trạng hiện tại của công hội cho Tô Thành, giúp anh có thể đồng bộ một chút với tiến độ hiện tại.

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tòa nhà vàng chóe khiến mắt người ta mù lòa trước mặt, Tô Thành vẫn bị dọa giật nảy mình, nhịp chân có chút chững lại.

“Thế nào, nom cũng được nhỉ?” Ôn Giản Ngôn tỏ vẻ vô cùng tự hào.

“…”

Tô Thành trầm mặc chốc lát, cuối cùng thốt ra lời khen từ tận đáy lòng: “Độc đáo đấy.”

Đi theo Ôn Giản Ngôn, bọn họ đi thang máy tới phòng họp ở tầng dưới cùng.

Phòng họp là một công trình khổng lồ hình vòng cung với những cửa sổ sát đất nhô ra bên ngoài, quả thực hết sức xinh đẹp nếu bỏ qua phần nội thất.

Ôn Giản Ngôn nhìn mọi người.

Tất cả streamer từng tham gia công hội trước khi công hội được mở rộng đều tập trung tại đây chờ đợi hắn.

Trần Mặc và Quý Quan không có gì khác khi trước, Tóc Vàng ngồi co ro trong góc, sống lưng thẳng tắp, tựa hồ cực kỳ không quen với môi trường này. Vân Bích Lam gác hai chân thon dài lên bàn, chỉ có một nửa chân ghế chống đất, khéo léo giữ thăng bằng, chán nản chờ đợi. Điểm khác biệt với trước đây là, bây giờ trên khuôn mặt cô không còn nụ cười, những chiếc gai hung hãn quấn quanh khuôn mặt trắng nõn trông như đang giương nanh múa vuốt.

Văn Nhã cau mày nhìn chằm chằm Vân Bích Lan, tựa hồ có chút lo lắng.

“Có vẻ mọi người đến đông đủ rồi.” Ôn Giản Ngôn nói.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

“Nếu vậy tôi cũng xin phép trình bày ngắn gọn.” Ôn Giản Ngôn không phải kẻ có thói quen nắm giữ toàn cục, lãnh đạo mọi người. Là một nhân vật bên lề đã quen đặt mình vào trong vùng xám, hắn cũng không quen tổ chức họp hành ở nơi sáng sủa thông thoáng, nên để tiết kiệm thời gian, hắn cắt bỏ mọi thủ tục rườm rà khác.

“Có lẽ một vài người đã phát hiện, rằng việc sử dụng thiên phú trong phó bản phải trả giá.”

Ôn Giản Ngôn nói.

Nếu trong Cao ốc Xương Thịnh, Ôn Giản Ngôn chỉ mơ hồ nhận ra vấn đề này thì hiện tại, sau khi trải qua hàng loạt sự kiện, cuối cùng hắn cũng xác nhận được kết luận này.

“Bản thân thiên phú là một phần của mọi người, Ác Mộng chỉ sử dụng cách nào đó để hiện thực hóa nó thôi chứ nó không phải “món quà” nào hết. Vậy nên, việc tiếp tục sử dụng thiên phú sẽ tiêu hao tinh thần, thể xác, thậm chí là tuổi thọ của mọi người.”

Nghe vậy, những streamer chưa kịp nhận ra tác dụng phụ bỗng ngừng thở, còn những streamer già dặn lại lộ vẻ cân nhắc, hiển nhiên cũng hiểu khá rõ điều này.

“Do đó, trong phó bản tiếp theo, nếu có phải sử dụng thiên phú thì hãy hạn chế sử dụng ít thôi.”

Ôn Giản Ngôn im lặng thở dài.

Hắn cũng chỉ đề nghị được tới vậy.

Ngay cả chính hắn cũng không dám chắc rằng trong tương lai sẽ không gặp phải cái bẫy nào mà không phải sử dụng thiên phú. Điều này càng đúng đối với người khác, cho dù biết rằng thứ mình đối mặt là chất độc mãn tính, nhưng họ vẫn buộc phải uống rượu độc để giải cơn khát.

“Đặc biệt là cô, Vân Bích Lam.” Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn qua, nói bằng chất giọng cực kỳ nghiêm túc: “Tiếp theo cô không thể vào phó bản.”

Bởi vì tiêu hao quá nhiều thiên phú trong Khách sạn Hưng Vượng, Vân Bích Lam đã trở thành người chịu tác dụng phụ rõ nhất trong toàn công hội, nếu số lần tiếp tục tăng lên, e là hậu quả sẽ rất tai hại.

“Nhưng…” Vân Bích Lam nhíu mày.

“Không có nhưng nhị ở đây.” Ôn Giản Ngôn cực kỳ kiên quyết.

“Đúng rồi, trong mười ngày tới không ai được vào bất cứ phó bản nào.” Ôn Giản Ngôn nói thêm: “Nếu đến lúc phải tiến vào hoặc không đủ tích phân thì hãy đến chỗ tôi vay tạm.”

Với tính nết của Thần Dụ, chắc chắn chúng sẽ không thể bỏ qua sự khiêu khích của hắn.

Khả năng những người vừa mới tiến vào công hội bị nhắm tới là không cao, dù sao bọn họ có rất nhiều người, chưa đủ quan trọng với Ôn Giản Ngôn. Do đó những nhân vật lão làng trong công hội sẽ trở thành mục tiêu ngắm bắn.

Đương nhiên mục đích của việc hạn chế các thành viên trong công hội làm nhiệm vụ là để ép bên kia ra tay ở phó bản mười ngày sau.

“Được rồi, chỉ có vậy thôi, tan họp.”

Ôn Giản Ngôn vỗ tay, phóng khoáng xoay người, bỏ lại tất cả còn đang ngơ ngác.

“Tô Thành, anh đi theo tôi.”

Tô Thành gật đầu đi theo hắn.

Trong phòng họp vàng chóe, mọi người bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, đều chưa hoàn hồn từ trong hành vi hấp tấp quá mức của đối phương và lượng thông tin khổng lồ.

*

“Phó bản tiếp theo anh sẽ đi cùng tôi.”

Ôn Giản Ngôn nhìn Tô Thành, nói.

Dù sao đây cũng là lời ủy thác của Quất Tử Đường, trong đội của cô cần có một nhà tiên tri. Ôn Giản Ngôn biết rõ sức nặng của mình, mặc dù hắn có đầu óc nhanh nhạy nhưng để giống với một nhà tiên tri, việc kích hoạt thiên phú dự báo điều gì sắp sửa xảy ra hay để vượt qua thế nào, tất cả nằm ngoài khả năng của hắn.

Tô Thành do dự chốc lát.

“?” Ôn Giản Ngôn nhạy bén nhìn ra vẻ mặt chần chừ của đối phương: “Anh không muốn đi à?”

“Dĩ nhiên không phải.” Tô Thừa trầm ngâm giây lát: “Tôi chỉ hy vọng có thể mang thêm một người.”

Tất nhiên yêu cầu này sẽ được thỏa mãn.

Bên Quất Tử Đường sẽ không từ chối.

Ôn Giản Ngôn hỏi: “Ai vậy?”

Song, câu trả lời của Tô Thành nằm ngoài dự đoán của hắn:

“Vân Bích Lam.”

Ôn Giản Ngôn giật mình: “Cô ấy?”

Hắn cau mày: “Tại sao?”

“Tôi có linh cảm.” Tô Thành ngước cặp mắt đen láy lên, nhìn Ôn Giản Ngôn rồi nói: “Ở phó bản tiếp theo, cô ấy sẽ có rất nhiều hữu dụng.”

Ôn Giản Ngôn dứt khoát từ chối: “Không cần thiết.”

Việc chênh lệch giữa một hai người không phải không thể bù đắp.

“Vậy được rồi.” Tô Thành không dây dưa thêm, dường như cũng không đặt nặng chuyện này.

“Phải rồi.” Trước lúc về phòng, Ôn Giản Ngôn dường như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Tô Thành: “Suốt thời gian qua anh toàn ngủ à?”

Tô Thành: “Ừ.”

Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, như vô tình hỏi: “Anh có mơ thấy gì thú vị không?”

“…”

Tô Thừa ngập ngừng chốc lát, thoáng quay mặt sang chỗ khác: “Không.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Hắn trở về phòng, vẻ mặt thoải mái giả vờ trước đây chậm rãi bong ra hệt như một chiếc mặt nạ, chỉ còn lại vẻ nghiêm trang bên dưới.

Chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Cuộc trò chuyện vừa rồi lại khẳng định suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn.

Nếu trước đó Tô Thành chỉ đang che giấu gì đó, vậy thì lần này anh đang nói dối.

Trong căn phòng tối, Ôn Giản Ngôn yên lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, thả mình chìm trong bóng tối.

Đồng tử nhạt màu lóe sáng…

…Mơ à.

Thực chất hắn đã chú ý tới sự tồn tại này khi còn ở trong phó bản Khách sạn Hưng Vượng.

Người phụ nữ mặc đồ trắng liên tục nhắc rằng “Đây là giấc mơ”, cộng thêm nội dung trong cuốn nhật ký, khiến kí ức ấy vẫn còn mới mẻ trong đầu Ôn Giản Ngôn.

Vô số suy đoán sinh trưởng rồi lại lụi tàn.

Ôn Giản Ngôn giơ tay nhéo sống mũi, thở dài một hơi.

Ngay dưới khớp ngón tay hắn là một chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi màu bạc tỏa sáng nhè nhẹ.

Mặc dù trải qua phó bản trước đó hắn cũng không phải rất muốn nhìn thấy Vu Chúc, nhưng dưới sự thúc đẩy của từng chuyện, hắn phát hiện rằng, bản thân vẫn cần lấy được một vài thông tin từ chỗ “đối tác tạm thời”.

Ôn Giản Ngôn xoay chiếc nhẫn, khẽ cắn môi, dường như đã hạ quyết định.

Phải tiến vào, tuy nhiên trước khi tiến vào hắn phải chuẩn bị một chút.

Dù sao hắn không muốn chuyện lần trước lại xảy ra.

Editor có lời muốn nói:

Mọi người: Chú coan ơi, thằng này hấp diêm thị giác bọn cháu.

Xưa edit một bộ có ông Thiệu Chí Thần thích màu xanh nõn chuối mặc áo lông chồn thì nay có Ôn Giản Ngôn thích màu vàng chóe. Đúng không má nào chịu má nào luôn, người tám lạng kẻ tám trăm gram.

Hết chương 387

MỤC LỤC

7 thoughts on “[CMĐVPL] Chương 387: Đại sảnh Streamer 4

Leave a comment