[CMĐVPL] Chương 88


Bên kia.

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe.

“Ọe…”

“… Cô nói gì cơ?”

“…”

Ôn Giản Ngôn nằm sấp cạnh góc tường, áo sơ mi xộc xệch chắn ngang eo, sống lưng run rẩy nhè nhẹ nôn khan liên tục.

Cách đó không xa.

Mặt hắn tái mét, vành mắt hơi ửng hồng, hoàn toàn không còn sự nhạy bén, quyết đoán, khôn khéo và điên rồ như lúc ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Hàng lông mi dài che khuất con ngươi màu hổ phách ướt át, trái lại mang vẻ yếu ớt đáng thương.

“Làm sao vậy? Có gì không đúng hả?”

“…”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

Hắn ngẩn người cúi đầu, tầm mắt dừng xuống chân mình.

“Kính chào quý khách, không biết các bạn cần gì?”

[1]

“? Hửm? Cho hỏi người vừa gánh team chính là hắn sao?”

“Tất nhiên, bạn đã làm rất đúng.”

“Ha ha ha ha ha ha người đàn ông duy nhất trong đội hiện tại đồng thời cũng là người duy nhất vừa xuống tàu lượn siêu tốc đã chạy đi nôn. Cười chết tôi mất, streamer cũng yếu quá nhỉ.”

Văn Nhã gật đầu: “Mọi người đi đi.”

[Quy tắc khu Ẩm Thực của Công viên Giải trí Mộng Ảo]

“Cười không sống nổi nữa rồi. Nhìn hắn cứ như mấy tên du thủ du thực dựa vào cao thủ để vượt màn các hạng mục cấp khó ấy.”

Các streamer ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí cũng theo đó mà thay đổi, một loại cảm giác bất an ẩn giấu nào đó đang dần lên men.

Trong công viên không có chỗ uống nước, nếu có người bán nước uống cho bạn, xin vui lòng bỏ qua và rời đi. Nếu cảm thấy khát hãy đến khu vực Ẩm Thực quảng trường phía Bắc để tìm nhân viên mặc trang phục chú hề.”

“Ha ha ha ha ha không ngờ càng sợ bao nhiêu lại càng giải đố chuẩn xác bấy nhiêu… quả nhiên là hắn.”

***

Khác với anh Mập.

Ánh mắt cô lóe sáng, đáy mắt quay cuồng thần sắc phức tạp, miệng cô há to nhưng tất cả thanh âm đều bị kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ đành cắn răng im lặng nhìn sang chỗ khác.

Cách đó không xa.

“Vẫn cứu được?”

[1]

“… Cô nói gì cơ?”

Thời điểm nhìn thấy biển báo, toàn bộ khu vực cửa hàng quà tặng lặng thinh.

Tổng cộng có ba loại: dưa hấu, dương mai[1], dâu tây.

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Vân Bích Lam sững sờ một lúc, sau đó dường như nhận ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Lilith:

“Khát nước?”

Ôn Giản Ngôn nhíu chặt mày bước nhanh về phía trước, một tay nắm chặt cổ tay đang gãi liên tục của Lilith rồi nghiêm khắc hỏi: “Vừa rồi khi trên tàu lượn siêu tốc cô có quay đầu lại không? Có nhẩm đếm số vòng cô đi qua trong đầu không?”

Điều 9 của Công viên Cảm giác mạnh.

Thái độ căng thẳng đột ngột của cô dọa Văn Nhã hoảng sợ.

***

“Làm sao vậy? Có gì không đúng hả?”

Vân Bích Lam dùng vẻ mặt phức tạp chỉ cửa kính cách đó không xa: “Cậu, cậu tự nhìn đi.”

Ánh mắt Văn Nhà dừng chặt trên người Lilith, bất giác tiến lên một bước.

Vẻ mặt Văn Nhã cũng bất giác đanh lại.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt

Xoạt xoạt xoạt.

Môi cô mấp máy lẩm bẩm: “Ngứa quá, ngứa quá, ngứa quá…”

Bên kia.

Chiếc ly thủy tinh suốt nằm trong bàn tay, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

Xoạt xoạt xoạt.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

Lilith gãi da ngày càng mạnh hơn, chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ chỗ trầy xước, con ngươi của cô trợn tròn, đồng tử cũng bị phóng đại, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp bỗng chốc trở nên hơi quái dị.

Vân Bích Lam sững sờ một lúc, sau đó dường như nhận ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Lilith:

Sau khi nói lời tạm biệt, ba người Ôn Giản Ngôn xoay người đi đến chỗ quầy kem nằm ở góc khác quảng trường.

Môi cô mấp máy lẩm bẩm: “Ngứa quá, ngứa quá, ngứa quá…”

Thu, thu nhỏ rồi?

Đúng lúc này, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng dừng nôn. Mặt hắn trắng bệch, hai chân lâng lâng bước về.

Mặc dù Văn Nhã biết rõ đối phương không phải đặc biệt muốn cùng mình đến Khu Ẩm Thực quảng trường phía Bắc, nhưng sau khi thành viên tiểu đội chỉ còn mình cô và một người nữa đang dính trạng thái tiêu cực, có thể nói rằng đề nghị mà hắn đưa ra đã giải quyết vấn đề cấp bách của cô rất chuẩn xác, hơn nữa còn chu đáo làm cô không mang gánh nặng cảm tình.

Mắt hắn dừng ở trên người Lilith. Sau khi nhìn thấy biểu hiện quen thuộc, hắn thoáng giật mình:

Hóa ra là vậy.

“Đây là…”

Hắn quay đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong kính.

Vân Bích Lam đanh mặt nhìn Ôn Giản Ngôn.

“Đây là…”

Sau giây phút thoáng sững sờ, những người còn lại lập tức phản ứng.

 “… Đúng vậy, giống nhau như đúc.”

Mấy người còn lại đều giật mình

“Bạn cũng cảm thấy khát à?”

Ôn Giản Ngôn nhíu chặt mày bước nhanh về phía trước, một tay nắm chặt cổ tay đang gãi liên tục của Lilith rồi nghiêm khắc hỏi: “Vừa rồi khi trên tàu lượn siêu tốc cô có quay đầu lại không? Có nhẩm đếm số vòng cô đi qua trong đầu không?”

Chẳng mấy chốc, sau khi băng qua một đoạn đường hẹp quanh co, một khu Ẩm Thực xuất hiện trước mặt bọn họ. Mùi kẹo ngọt và bỏng ngô bay khắp không khí, những quầy hàng nhỏ rực rỡ sắc màu rải rác khắp nơi, nhân viên mặc đồ linh thú khác nhau đứng sau quầy hàng, chờ đợi khách hàng ghé đến.

“Không, không…”

Ôn Giản Ngôn nằm sấp cạnh góc tường, áo sơ mi xộc xệch chắn ngang eo, sống lưng run rẩy nhè nhè nôn khan liên tục.

“Đi thôi, khu Ẩm Thực ở chỗ này.” Văn Nhã ngẩng đầu thoáng nhìn bản đồ chỉ dẫn trong khu quảng trường phía Bắc, sau đó hất cằm về một phía.

Lilith ngước mắt, con người đã hơi dại ra rơi vào người Ôn Giản Ngôn, nói năng có chút lộn xộn: “Chắc vậy, tôi cũng không biết nữa. Tôi không nhớ rõ, chắc là không đâu, nhưng mà, có lẽ…”

“Khu Ẩm Thực quảng trường Phía Bắc sao… hiểu rồi, chúng tôi sẽ đi.”

???

Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn khuôn mặt Lilith.

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quầy.

Không hiểu sao chiếc quần tây vốn rất vừa vặn lại trở nên rộng thùng thình, ống quần chùm qua đế giày nom hơi mắc cười.

Vết thương trên da chảy máu, dịch mô màu đỏ nhạt rỉ ra ngoài, dường như dưới da có thứ gì đó đang di chuyển, nhưng vì lẫn trong chất lỏng nên không thể nhìn thấy rõ.

Đôi mắt hổ phách của hắn trợn tròn, không dám tin vào bản thân trong gương.

Khác với anh Mập.

Vân Bích Lam đanh mặt nhìn Ôn Giản Ngôn.

Cứ luôn cảm thấy… có gì đó không ổn.

Chính xác mà nói, các triệu chứng của cô nhẹ hơn nhiều.

“Dù sao tiếp theo chúng tôi cũng phải đến đó tiêu xài một trận.”

Văn Nhã cắn răng, quay đầu nhìn chàng trai đang đỡ cánh tay còn lại của Lilith.

Ôn Giản Ngôn dám cá, dưới tình huống rời khỏi tàu lượn siêu tốc một lần, nếu thật sự xảy ra chuyện bị phó bản phán định là “quay đầu” hoặc “thầm đếm số”, chắc chắn đối phương sẽ mất mạng.

“Tôi cũng…”

Hay nói cách khác, ắt hẳn Lilith không giống anh Mập hoặc những người khác phạm vào cấm kỵ tuyệt đối không thể phá bỏ, mà là như hắn suy đoán lúc đầu, mặc dù không làm hành động vi phạm có thể dẫn đến phán xét, nhưng bởi vì sự thiếu quyết đoán nên bị phó bản trừng phạt ô nhiễm tinh thần ở một mức độ nhất định.

Nếu đúng như vậy thì có lẽ…

“Đúng rồi, cô vừa nói khát nước,”

Rời khỏi Công viên Cảm giác mạnh, băng qua rừng rậm và qua đài phun nước quảng trường, tiến về phía trước một đoạn đường ngắn nữa là quảng trường phía Bắc.

Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tên hề tóc xanh trước mặt, không bỏ qua bất kỳ sự khác thường nào trên mặt đối phương: “Điều thứ ba của quy tắc công viên, nếu cảm thấy khát hãy đến khu Ẩm Thực quảng trường phía Bắc và tìm nhân viên mặc trang phục chú hề, đúng chứ?”

Mắt Ôn Giản Ngôn sáng ngời. Hắn bước lên một bước, tốc độ nói cũng nhanh hơn, dồn dập chêm lời:

“Nhưng tôi nói này, chó lừa đảo đối xử với đồng đội mình rất tốt, được quan tâm hết mực suốt dọc đường đi như vậy… hỏi ai mà không bị luân hãm? Ai mà không bị thay đổi?”

Văn Nhã bước phắt lên nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, lo lắng hỏi: “Cậu nói cách làm xem nào?”

“Phải không?”

Ôn Giản Ngôn ngước mắt quét quanh một vòng toàn bộ khu Ẩm Thực.

Sau khi nghe xong câu hỏi của Ôn Giản Ngôn, Lilith ngẩng đầu. Vết thương trên mặt vẫn còn đang rỉ dịch mô màu đỏ trong suốt, dường như có thứ gì đó dày đặc đang lúc nhúc trong miệng vết thương bị cào. Cô mấp máy cánh môi khô nứt tróc da: “Khát… Khát quá!”

Ôn Giản Ngôn túm tay Văn Nhã lắc đầu.

Sau khi nhận được đáp án chính xác, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn những người còn lại đứng sau, đưa ra tổng kết ngắn gọn:

“Ọe…”

“Đúng rồi, cô vừa nói khát nước,”

Xoạt xoạt xoạt.

“Tôi cho rằng Lilith vẫn cứu được.”

Hiển nhiên phó bản đã lường trước việc sẽ xuất hiện loại ô nhiễm trên, đó là có những hành khách không hoàn toàn xúc phạm điều cấm kỵ. Hơn nữa nó còn chuẩn bị sẵn cho việc này, cho nên mới xuất hiện quy tắc ấy.

Cái gì?

Sau khi nhận được đáp án chính xác, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn những người còn lại đứng sau, đưa ra tổng kết ngắn gọn:

Mấy người còn lại đều giật mình

6.Khu vực này không bán đồ uống. Nếu cảm thấy khát, xin vui lòng đến phía Tây khu vực để tìm nhân viên mặc đồ chú hề, sau đó giải thích yêu cầu cũng như mục đích của bạn.

“Vẫn cứu được?”

Trước đây tay áo hắn dài thế sao?

Vì tính mạng và sự an toàn của bạn, vui lòng không chơi quá hai hạng mục trong khu vực Công viên Cảm giác mạnh. Sau khi chơi xong, vui lòng nhanh chóng rời khỏi khuôn viên và đến khu Ẩm Thực để tiêu thụ.

Văn Nhã bước phắt lên nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, lo lắng hỏi: “Cậu nói cách làm xem nào?”

Theo điều 6 của Bộ quy tắc nhân viên, có thể thấy rằng công viên giải trí đang nỗ lực đảm bảo an toàn cho du khách.

2.Thực phẩm trong khu vực này đều qua kiểm tra Vệ sinh An toàn Thực phẩm, tất cả sản phẩm được làm trong ngày, không có bất kỳ nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe nào.

“Điều 3 của Công viên Giải trí Mộng Ảo:

Cửa hàng quà tặng đã quá tải, rất nhiều streamer tranh giành xông đến cửa hàng chật hẹp, gần như chen kín cửa hàng.

“Đúng thật…”

Trong công viên không có chỗ uống nước, nếu có người bán nước uống cho bạn, xin vui lòng bỏ qua và rời đi. Nếu cảm thấy khát hãy đến khu vực Ẩm Thực quảng trường phía Bắc để tìm nhân viên mặc trang phục chú hề.”

Sau giây phút thoáng sững sờ, những người còn lại lập tức phản ứng.

Hóa ra là vậy.

Văn Nhã ngắt lời gã:

Hiển nhiên phó bản đã lường trước việc sẽ xuất hiện loại ô nhiễm trên, đó là có những hành khách không hoàn toàn xúc phạm điều cấm kỵ. Hơn nữa nó còn chuẩn bị sẵn cho việc này, cho nên mới xuất hiện quy tắc ấy.

Hay nói cách khác, ắt hẳn Lilith không giống anh Mập hoặc những người khác phạm vào cấm kỵ tuyệt đối không thể phá bỏ, mà là như hắn suy đoán lúc đầu, mặc dù không làm hành động vi phạm có thể dẫn đến phán xét, nhưng bởi vì sự thiếu quyết đoán nên bị phó bản trừng phạt ô nhiễm tinh thần ở một mức độ nhất định.

Theo điều 6 của Bộ quy tắc nhân viên, có thể thấy rằng công viên giải trí đang nỗ lực đảm bảo an toàn cho du khách.

Mọi người liếc nhau, trạng thái tinh thần Lilith càng ngày càng kém, miệng luôn lẩm bẩm mấy lời quái dị, chân bước về phía quầy hàng chú hề.

Vì vậy, họ nói cho những người “cảm thấy khát” nhưng không chết ngay cách làm thế nào để tự cứu mình.

Lilith ngước mắt, con người đã hơi dại ra rơi vào người Ôn Giản Ngôn, nói năng có chút lộn xộn: “Chắc vậy, tôi cũng không biết nữa. Tôi không nhớ rõ, chắc là không đâu, nhưng mà, có lẽ…”

Văn Nhã nắm chặt bàn tay đang gãi liên tục của Lilith, lo lắng mím môi nói:

Sau khi nghe xong câu hỏi của Ôn Giản Ngôn, Lilith ngẩng đầu. Vết thương trên mặt vẫn còn đang rỉ dịch mô màu đỏ trong suốt, dường như có thứ gì đó dày đặc đang lúc nhúc trong miệng vết thương bị cào. Cô mấp máy cánh môi khô nứt tróc da: “Khát… Khát quá!”

“Khu Ẩm Thực quảng trường Phía Bắc sao… hiểu rồi, chúng tôi sẽ đi.”

Vết thương trên da chảy máu, dịch mô màu đỏ nhạt rỉ ra ngoài, dường như dưới da có thứ gì đó đang di chuyển, nhưng vì lẫn trong chất lỏng nên không thể nhìn thấy rõ.

“Hãy đi cùng nhau.”

Đúng lúc này, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng dừng nôn. Mặt hắn trắng bệch, hai chân lâng lâng bước về.

Ôn Giản Ngôn cầm muỗng gấu nhỏ.

Ôn Giản Ngôn bước đến hỗ trợ đỡ tay Lilith, sau đó chỉ hai người Vân Bích Lam sau lưng mình, cười nhẹ nói:

“Dù sao tiếp theo chúng tôi cũng phải đến đó tiêu xài một trận.”

“Không, không…”

Điều 9 của Công viên Cảm giác mạnh.

“Cảm ơn.”

Vì tính mạng và sự an toàn của bạn, vui lòng không chơi quá hai hạng mục trong khu vực Công viên Cảm giác mạnh. Sau khi chơi xong, vui lòng nhanh chóng rời khỏi khuôn viên và đến khu Ẩm Thực để tiêu thụ.

“Không thành vấn đề.”

 “…”

Văn Nhã hít sâu một hơi, quay đầu nhìn mấy người Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam: “Không phải mọi người muốn mua kem sao? Đi đi, có tôi ở đây canh giữ là được rồi.”

Dự cảm chẳng lành trong Ôn Giản Ngôn càng ngày càng mạnh.

Ôn Giản Ngôn dám cá, dưới tình huống rời khỏi tàu lượn siêu tốc một lần, nếu thật sự xảy ra chuyện bị phó bản phán định là “quay đầu” hoặc “thầm đếm số”, chắc chắn đối phương sẽ mất mạng.

Văn Nhã sửng sốt ngẩng đầu nhìn chăm chú chàng trai trước mặt.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn khuôn mặt Lilith.

Đối phương đang cụp mắt xuống, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, khóe mắt và cánh môi phiếm hồng, hàng lông mi dài mềm mại mà rậm rạp, cặp mắt hổ phách ôn hòa liếc qua, thoạt nhìn cực kỳ trong trẻo giữa phông nền công viên giải trí.

Cô mím môi, trầm giọng đáp:

Hiển nhiên vai trò của gấu bông đã không còn là bí mật.

“Cảm ơn.”

Mặc dù Văn Nhã biết rõ đối phương không phải đặc biệt muốn cùng mình đến Khu Ẩm Thực quảng trường phía Bắc, nhưng sau khi thành viên tiểu đội chỉ còn mình cô và một người nữa đang dính trạng thái tiêu cực, có thể nói rằng đề nghị mà hắn đưa ra đã giải quyết vấn đề cấp bách của cô rất chuẩn xác, hơn nữa còn chu đáo làm cô không mang gánh nặng cảm tình.

Văn Nhã cắn răng, quay đầu nhìn chàng trai đang đỡ cánh tay còn lại của Lilith.

Bắt đầu từ việc streamer nếm được vị ngọt rồi quay về mua thêm gấu bông lần nữa, cho nên hiển nhiên những streamer kỳ cựu khác không thể trơ mắt đứng nhìn đống đồ mang lại lợi ích cho chuyến thám hiểm tiếp theo của mình rơi vào tay kẻ ngoài.

“….”

“Ha ha ha ha ha không ngờ càng sợ bao nhiêu lại càng giải đố chuẩn xác bấy nhiêu… quả nhiên là hắn.”

Ánh mắt cô lóe sáng, đáy mắt quay cuồng thần sắc phức tạp, miệng cô há to nhưng tất cả thanh âm đều bị kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ đành cắn răng im lặng nhìn sang chỗ khác.

Vân Bích Lam lại liếc về phía tên hề vừa biến mất: “Một mình cô ổn chứ?”

“…”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

4.Du khách đến từ khu Thư giãn xin vui lòng đến quầy bỏng ngô để mua bỏng ngô vị đặc trưng bán ngày hôm nay.

“Có phải do ảo giác không? Sao tôi cảm thấy ánh mắt của streamer Vĩnh Trú nhìn chó lừa đảo hình như thay đổi?”

Hắn đột nhiên ý thức, rõ ràng trước đây bản thân có thể dựa vào chiều cao nhìn họ từ trên xuống, còn bây giờ… lại chỉ nhìn thẳng được?

“Đúng thật…”

Xoạt xoạt xoạt.

“Nhưng tôi nói này, chó lừa đảo đối xử với đồng đội mình rất tốt, được quan tâm hết mực suốt dọc đường đi như vậy… hỏi ai mà không bị luân hãm? Ai mà không bị thay đổi?”

[1] Dương mai: Hay còn gọi là quả thanh mai

“Hu hu hu hu hu, nói đúng lắm! Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, vừa thông minh lại vừa đáng tin cậy. Mặc dù kịch bản lừa gạt người khác hơi nhiều, nhưng vợ tôi là người vợ tốt nhất trên thế giới.”

Rời khỏi Công viên Cảm giác mạnh, băng qua rừng rậm và qua đài phun nước quảng trường, tiến về phía trước một đoạn đường ngắn nữa là quảng trường phía Bắc.

Ba người liếc nhau, sau khi thảo luận đơn giản, cuối cùng cả đám quyết định mỗi người mua một hương vị.

Quả nhiên.

Chẳng biết những NPC du khách lang thang ban đầu trong công viên đã biến mất hoàn toàn từ khi nào, lúc này chỉ còn nhân viên mặc đồ linh thú rực rỡ sắc màu đẩy xe lang thang trên quảng trường.

Tất cả đều là màu đỏ, có thể làm cho người ta liên tưởng đến đủ thứ đồ quái gở mang hương vị kem trái cây. Nghĩ đến cảnh tượng bên trong khu Cảm giác mạnh, sắc mặt bọn họ chẳng mấy dễ nhìn.

“….”

Cửa hàng quà tặng đã quá tải, rất nhiều streamer tranh giành xông đến cửa hàng chật hẹp, gần như chen kín cửa hàng.

5.Du khách đến từ khu Trẻ em xin vui lòng đến quầy xúc xích để mua xúc xích vị đặc trưng bán ngày hôm nay.

Hiển nhiên vai trò của gấu bông đã không còn là bí mật.

Bắt đầu từ việc streamer nếm được vị ngọt rồi quay về mua thêm gấu bông lần nữa, cho nên hiển nhiên những streamer kỳ cựu khác không thể trơ mắt đứng nhìn đống đồ mang lại lợi ích cho chuyến thám hiểm tiếp theo của mình rơi vào tay kẻ ngoài.

Nếu đúng như vậy thì có lẽ…

“? Hửm? Cho hỏi người vừa gánh team chính là hắn sao?”

Chỉ thấy một nhân viên mặc đồ linh thú hình mèo lắc lư đi ra, treo tấm biển lớn lên cửa kính: [Tăng giá 50%]

Mái tóc mềm mại hơi dài rủ bên sườn cổ trắng nõn, lồng ngực rộng lớn bỗng trở nên gầy gò mảnh mai, tựa như nhành liễu héo mòn. Giờ phút này, đường nét đàn ông trưởng thành trong trẻo tuấn lãng đột nhiên trở nên nhu hòa, khí chất ôn hòa thành thục biến mất, thay vào đó là vẻ trẻ trung ngây ngô lạ thường, thậm chí là mang vẻ mỹ lệ mềm mại mà chỉ thiếu niên mới có.

Thời điểm nhìn thấy biển báo, toàn bộ khu vực cửa hàng quà tặng lặng thinh.

“…”

Mắt hắn dừng ở trên người Lilith. Sau khi nhìn thấy biểu hiện quen thuộc, hắn thoáng giật mình:

Các streamer ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí cũng theo đó mà thay đổi, một loại cảm giác bất an ẩn giấu nào đó đang dần lên men.

“Hãy đi cùng nhau.”

Quả nhiên.

Ôn Giản Ngôn híp mắt.

“Đi thôi, khu Ẩm Thực ở chỗ này.” Văn Nhã ngẩng đầu thoáng nhìn bản đồ chỉ dẫn trong khu quảng trường phía Bắc, sau đó hất cằm về một phía.

“Có phải do ảo giác không? Sao tôi cảm thấy ánh mắt của streamer Vĩnh Trú nhìn chó lừa đảo hình như thay đổi?”

Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt, gật đầu.

Chẳng mấy chốc, sau khi băng qua một đoạn đường hẹp quanh co, một khu Ẩm Thực xuất hiện trước mặt bọn họ. Mùi kẹo ngọt và bỏng ngô bay khắp không khí, những quầy hàng nhỏ rực rỡ sắc màu rải rác khắp nơi, nhân viên mặc đồ linh thú khác nhau đứng sau quầy hàng, chờ đợi khách hàng ghé đến.

Ôn Giản Ngôn híp mắt.

Ở ngay lối vào khu Ẩm Thực có một biển báo nhiều màu, trên biển viết vài dòng chữ:

[Quy tắc khu Ẩm Thực của Công viên Giải trí Mộng Ảo]

1.Khu vực bán tất cả các loại đồ ăn vặt, đồ tráng miệng, đồ chiên rán, chào mừng bạn tới ghé mua.

1: Khu vực bán tất cả các loại đồ ăn vặt, đồ tráng miệng, đồ chiên rán, chào mừng bạn tới ghé mua.

“Hu hu hu hu hu, nói đúng lắm! Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, vừa thông minh lại vừa đáng tin cậy. Mặc dù kịch bản lừa gạt người khác hơi nhiều, nhưng vợ tôi là người vợ tốt nhất trên thế giới.”

2: Thực phẩm trong khu vực này đều qua kiểm tra Vệ sinh An toàn Thực phẩm, tất cả sản phẩm được làm trong ngày, không có bất kỳ nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe nào.

Vẻ mặt Văn Nhã cũng bất giác đanh lại.

3: Du khách đến từ khu Cảm giác mạnh xin vui lòng đến quầy kem để mua kem vị đặc trưng bán ngày hôm nay.

Ôn Giản Ngôn trợn tròn hai mắt.

4: Du khách đến từ khu Thư giãn xin vui lòng đến quầy bỏng ngô để mua bỏng ngô vị đặc trưng bán ngày hôm nay.

Nương theo chuyển động của hắn, ống tay áo dài lỏng lẻo trượt xuống khỏi mu bàn tay, để lộ cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

5: Du khách đến từ khu Trẻ em xin vui lòng đến quầy xúc xích để mua xúc xích vị đặc trưng bán ngày hôm nay.

6: Khu vực này không bán đồ uống. Nếu cảm thấy khát, xin vui lòng đến phía Tây khu vực để tìm nhân viên mặc đồ chú hề, sau đó giải thích yêu cầu cũng như mục đích của bạn.

7: Du khách không được mang theo bất kì hàng hóa đã mua ở đây ra khỏi khu vực Ẩm Thực.

8: Xin quý khách dừng bước trước khu vực phía Đông.

Chú hề tóc xanh mỉm cười nhìn cô. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng không hiểu sao khuôn mặt bôi phấn trắng bệch mỉm cười của gã lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh: “Nếu bạn không khát thì không thể theo.”

Ôn Giản Ngôn ngước mắt quét quanh một vòng toàn bộ khu Ẩm Thực.

Mắt Ôn Giản Ngôn sáng ngời. Hắn bước lên một bước, tốc độ nói cũng nhanh hơn, dồn dập chêm lời:

Quả nhiên phía Tây có một quầy hàng không dán biển hiệu, phía sau quầy hàng là một gã hề tóc xanh đang ngoác miệng cười lớn.

Văn Nhã cũng nhìn thấy sự tồn tại của gã.

Mọi người liếc nhau, trạng thái tinh thần Lilith càng ngày càng kém, miệng luôn lẩm bẩm mấy lời quái dị, chân bước về phía quầy hàng chú hề.

“Kính chào quý khách, không biết các bạn cần gì?”

Chú hề tóc xanh mỉm cười, chỉ tay vào tấm bản đồ mini bên cạnh: “Nếu bạn muốn tìm quầy hàng nào thì có thể xem bản đồ…”

Ôn Giản Ngôn nhíu mày nhìn mu bàn tay, dường như khớp xương rõ ràng ban đầu đã biến mất, đường nét từ xương cổ tay đến lòng bàn tay trở nên cực kỳ nhu hòa, quả thực giống như…

Văn Nhã ngắt lời gã:

Quả nhiên phía Tây có một quầy hàng không dán biển hiệu, phía sau quầy hàng là một gã hề tóc xanh đang ngoác miệng cười lớn.

Công viên trò chơi tắm mình dưới nắng, đám khinh khí cầu sặc sỡ lơ lửng giữa nền trời xanh mây trắng, phía trên là hình minh họa của rất nhiều loại gấu bông dưới đất.

“Bạn tôi khát nước.”

“Phải không?”

8.Khách du lịch xin dừng chân ở phía Đông khu vực này.

Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tên hề tóc xanh trước mặt, không bỏ qua bất kỳ sự khác thường nào trên mặt đối phương: “Điều thứ ba của quy tắc công viên, nếu cảm thấy khát hãy đến khu Ẩm Thực quảng trường phía Bắc và tìm nhân viên mặc trang phục chú hề, đúng chứ?”

Ôn Giản Ngôn móc hai tờ phiếu thưởng đưa qua, nhận ly thủy tinh trong suốt từ tay gấu bông. Chất kem màu hồng sáng lấp lánh, mặt trên lác đác vài vụn dâu tây xắt nhỏ, bên cạnh còn cắm chiếc muỗng gấu nhỏ màu hồng phấn.

“Tất nhiên, bạn đã làm rất đúng.”

Nụ cười trên mặt chú hề tóc xanh không có chút biến đổi nào. Gã bước lên trước, đỡ Lilith với vẻ mặt tan rã điên cuồng đang xụi lơ từ tay Ôn Giản Ngôn và Văn Nhã, nói: “Xin các bạn hãy chờ ở đây.”

“Tôi cũng…”

Ánh mắt Văn Nhà dừng chặt trên người Lilith, bất giác tiến lên một bước.

“Bạn cũng cảm thấy khát à?”

Chú hề tóc xanh mỉm cười nhìn cô. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng không hiểu sao khuôn mặt bôi phấn trắng bệch mỉm cười của gã lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh: “Nếu bạn không khát thì không thể theo.”

Ôn Giản Ngôn túm tay Văn Nhã lắc đầu.

“Này… Cậu…”

7.Du khách không được mang theo bất kì hàng hóa đã mua ở đây ra khỏi khu vực Ẩm Thực.

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe.

Văn Nhã cũng hiểu đạo lý này.

Cô hít sâu một hơi, cắn răng buông cánh tay mảnh mai của Lilith ra.

Vì vậy, họ nói cho những người “cảm thấy khát” nhưng không chết ngay cách làm thế nào để tự cứu mình.

Chú hề tóc xanh đỡ Lilith đi về phía sau quầy hàng. Chẳng mấy chốc bóng dáng bọn họ đã khuất tầm mắt, biến mất không thấy tăm hơi.

Văn Nhã hít sâu một hơi, quay đầu nhìn mấy người Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam: “Không phải mọi người muốn mua kem sao? Đi đi, có tôi ở đây canh giữ là được rồi.”

Vân Bích Lam lại liếc về phía tên hề vừa biến mất: “Một mình cô ổn chứ?”

“Không thành vấn đề.”

 “… Đúng vậy, giống nhau như đúc.”

Văn Nhã gật đầu: “Mọi người đi đi.”

Sau khi nói lời tạm biệt, ba người Ôn Giản Ngôn xoay người đi đến chỗ quầy kem nằm ở góc khác quảng trường.

Phía sau quầy kem là một nhân viên mặc đồ gấu bông, giọng nói trầm khàn truyền ra từ bộ trang phục: “Chào mừng các bạn đến với quầy kem Gấu Nhỏ, các món tráng miệng đặc biệt hôm nay đều được viết tên trên bảng, hoan nghênh các bạn nếm thử.”

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quầy.

Tuy nhiên, quy tắc là quy tắc.

Phía trên dùng phấn viết vài chữ xiêu vẹo: Món tráng miệng đặc biệt hôm nay.

Tổng cộng có ba loại: dưa hấu, dương maiNếu đúng như vậy thì có lẽ…Quả nhiên phía Tây có một quầy hàng không dán biển hiệu, phía sau quầy hàng là một gã hề tóc xanh đang ngoác miệng cười lớn.Tổng cộng có ba loại: dưa hấu, dương mai[1], dâu tây.[1], dâu tây.

Chú hề tóc xanh mỉm cười, chỉ tay vào tấm bản đồ mini bên cạnh: “Nếu bạn muốn tìm quầy hàng nào thì có thể xem bản đồ…”

Giá của từng món tráng miệng là mười điểm phiếu thưởng Mộng Ảo.

Tất cả đều là màu đỏ, có thể làm cho người ta liên tưởng đến đủ thứ đồ quái gở mang hương vị kem trái cây. Nghĩ đến cảnh tượng bên trong khu Cảm giác mạnh, sắc mặt bọn họ chẳng mấy dễ nhìn.

Văn Nhã cũng nhìn thấy sự tồn tại của gã.

Tuy nhiên, quy tắc là quy tắc.

Cô mím môi, trầm giọng đáp:

Thái độ căng thẳng đột ngột của cô dọa Văn Nhã hoảng sợ.

Ba người liếc nhau, sau khi thảo luận đơn giản, cuối cùng cả đám quyết định mỗi người mua một hương vị.

Vân Bích Lam mua vị dưa hấu, Elise mua vị dương mai, Ôn Giản Ngôn mua vị dâu tây.

“Kem dâu tây của bạn đây, xin hãy nhận lấy.”

“Bạn tôi khát nước.”

Ôn Giản Ngôn móc hai tờ phiếu thưởng đưa qua, nhận ly thủy tinh trong suốt từ tay gấu bông. Chất kem màu hồng sáng lấp lánh, mặt trên lác đác vài vụn dâu tây xắt nhỏ, bên cạnh còn cắm chiếc muỗng gấu nhỏ màu hồng phấn.

Chẳng biết những NPC du khách lang thang ban đầu trong công viên đã biến mất hoàn toàn từ khi nào, lúc này chỉ còn nhân viên mặc đồ linh thú rực rỡ sắc màu đẩy xe lang thang trên quảng trường.

Khác với mùi vị ghê tởm kì cục như trong tưởng tượng, ly kem trước mặt rất ngon, thoang thoảng mùi thơm dâu tây.

Cái gì?

Chiếc ly thủy tinh suốt nằm trong bàn tay, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

Nụ cười trên mặt chú hề tóc xanh không có chút biến đổi nào. Gã bước lên trước, đỡ Lilith với vẻ mặt tan rã điên cuồng đang xụi lơ từ tay Ôn Giản Ngôn và Văn Nhã, nói: “Xin các bạn hãy chờ ở đây.”

Ôn Giản Ngôn cầm muỗng gấu nhỏ.

Nương theo chuyển động của hắn, ống tay áo dài lỏng lẻo trượt xuống khỏi mu bàn tay, để lộ cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

“…”

Phía trên dùng phấn viết vài chữ xiêu vẹo: Món tráng miệng đặc biệt hôm nay.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt

Cứ luôn cảm thấy… có gì đó không ổn.

Cửa kính sạch bong sáng bóng không tì vết, hoàn toàn có thể dùng làm gương soi.

Trước đây tay áo hắn dài thế sao?

Ôn Giản Ngôn nhíu mày nhìn mu bàn tay, dường như khớp xương rõ ràng ban đầu đã biến mất, đường nét từ xương cổ tay đến lòng bàn tay trở nên cực kỳ nhu hòa, quả thực giống như…

Hắn ngẩn người cúi đầu, tầm mắt dừng xuống chân mình.

Chú hề tóc xanh đỡ Lilith đi về phía sau quầy hàng. Chẳng mấy chốc bóng dáng bọn họ đã khuất tầm mắt, biến mất không thấy tăm hơi.

Không hiểu sao chiếc quần tây vốn rất vừa vặn lại trở nên rộng thùng thình, ống quần trùm qua đế giày nom hơi mắc cười.

“Này… Cậu…”

Bên cạnh vang lên giọng nói ngập ngừng của Vân Bích Lam và Elise.

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Hắn đột nhiên ý thức, rõ ràng trước đây bản thân có thể dựa vào chiều cao nhìn họ từ trên xuống, còn bây giờ… lại chỉ nhìn thẳng được?

Ôn Giản Ngôn trợn tròn hai mắt.

Chờ đã…

“…”

Văn Nhã sửng sốt ngẩng đầu nhìn chăm chú chàng trai trước mặt.

Vân Bích Lam dùng vẻ mặt phức tạp chỉ cửa kính cách đó không xa: “Cậu, cậu tự nhìn đi.”

Cửa kính sạch bong sáng bóng không tì vết, hoàn toàn có thể dùng làm gương soi.

 “…”

Dự cảm chẳng lành trong Ôn Giản Ngôn càng ngày càng mạnh.

Văn Nhã nắm chặt bàn tay đang gãi liên tục của Lilith, lo lắng mím môi nói:

Hắn quay đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong kính.

Công viên trò chơi tắm mình dưới nắng, đám khinh khí cầu sặc sỡ lơ lửng giữa nền trời xanh mây trắng, phía trên là hình minh họa của rất nhiều loại gấu bông dưới đất.

Một thiếu niên tay cầm ly kem dâu tây đứng trong bối cảnh Mộng Ảo, quần áo trên người hắn rộng thùng thình, tay áo vào ống quần trùm qua tay chân.

Mái tóc mềm mại hơi dài rủ bên sườn cổ trắng nõn, lồng ngực rộng lớn bỗng trở nên gầy gò mảnh mai, tựa như nhành liễu héo mòn. Giờ phút này, đường nét đàn ông trưởng thành trong trẻo tuấn lãng đột nhiên trở nên nhu hòa, khí chất ôn hòa thành thục biến mất, thay vào đó là vẻ trẻ trung ngây ngô lạ thường, thậm chí là mang vẻ mỹ lệ mềm mại mà chỉ thiếu niên mới có.

Đôi mắt hổ phách của hắn trợn tròn, không dám tin vào bản thân trong gương.

???

Một thiếu niên tay cầm ly kem dâu tây đứng trong bối cảnh Mộng Ảo, quần áo trên người hắn rộng thùng thình, tay áo vào ống quần chùm qua tay chân.

Thu, thu nhỏ rồi?

“…”“Dù sao tiếp theo chúng tôi cũng phải đến đó tiêu xài một trận.”[1] Dương mai: Hay còn gọi là quả thanh mai

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Giản Ngôn (đau khổ): Không!!! Cơ bắp của tôi, chiều cao của tôi!!!

Editor có lời muốn nói:

Mình đang trong kỳ thi nên đừng hỏi mình lịch ra chương, nào thi xong mình sẽ cố nhả chương đều, cảm ơn mọi người đã đọc.

Hết chương 88

MỤC LỤC