[CMĐVPL] Chương 428


“Reng reng reng…”

Tiếng chuông vào giờ vang lên.

Ngay khi nghe thấy tiếng chuông, Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở, ngón tay buông thõng bên hông khẽ run, như thể đang cố kìm nén cảm xúc nào đó.

Hắn nhẩm đếm trong đầu.

10, 9, 8…

Phòng học lặng ngắt như tờ.

Không khí như dừng lưu thông, thậm chí không thể nghe thấy âm thanh hít thở trong khắp căn phòng rộng lớn. Bên ngoài hai dãy cửa sổ trái phải tối đen, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.

Trên chỗ ngồi, thần kinh của mỗi streamer đều căng như dây đàn, hình như đang chờ đợi điều gì đó.

… 3, 2, 1.

Không có chuyện gì xảy ra sau khi mười giây đếm ngược kết thúc.

Cảm giác lạnh lẽo từ dưới chỗ ngồi và trên mặt bàn truyền đến, tuy nhiên cảm giác buồn ngủ quen thuộc khó cưỡng lại chưa từng xuất hiện.

Nói cách khác, không giống các môn bắt buộc khác, môn học Tư tưởng Đạo Đức không thể dựa vào phương pháp ngủ say để qua màn.

Đám streamer ngồi trong giảng đường mang nhiều biểu cảm khác nhau, song nhìn chung… đa số mọi người đều cảm thấy thất vọng.

Phòng livestream [Đại học Tổng hợp Dục Anh]:

“Hahahahaha, đừng bảo đám streamer tưởng sẽ kết thúc môn này bằng một giấc ngủ như mấy môn trước đấy nhé?”

“Chậc chậc chậc, đúng là ngây thơ.”

“Nhưng phải nói thật là đám này rất may mắn, chẳng phải may hơn đám streamer không tìm được nơi này hả?”

Khi lớp học Tư tưởng Đạo đức bắt đầu, một nhóm khán giả quen thuộc với phó bản này đã quay lại phòng livestream [Đại học Tổng hợp Dục Anh]. Xếp hạng về độ chú ý và số lượng người xem online vốn đang sụt giảm đột nhiên tăng nhẹ.

Ngay khi khán giả đang bàn tán rôm rả thì thình lình, bên ngoài cánh cửa đóng chặt chợt có một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến từ hành lang, hình như có người đang chạy về hướng này.

Giây tiếp theo.

“Rầm rầm rầm.”

Giảng đường lặng ngắt như tờ, tiếng đập cửa cực kỳ chói tai, tất cả streamer đều giật mình quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Cách ván cửa, giọng người bên ngoài có vẻ vô cùng gấp gáp, ẩn trong chất giọng bén nhọn là chút run rẩy, như thể đang phải hứng chịu cực hình và nỗi sợ hãi.

“Tôi, chúng tôi không đến trễ! Chúng tôi đã tìm thấy giảng đường… Đã tìm thấy rồi, đã tìm thấy rồi, nên là hãy mau mở cửa cho chúng tôi vào đi.”

Nói đến cuối cùng, người bên ngoài bắt đầu không kìm nén nổi thét lên, liên tục lặp lại một câu như kẻ thần kinh. Động tác đập cửa càng ngày càng mạnh, thậm chí còn bắt đầu đạp cửa.

“Rầm rầm rầm.”

Cánh cửa đóng chặt rung lắc dữ dội, như muốn bật khỏi bản lề.

Bên trong giảng đường, mọi tất cả nơm nớp lo sợ, nín thở nhìn chằm chằm Hiệu Phó trên bục giảng.

Khuôn mặt tái nhợt của Hiệu Phó không có biểu cảm, cứ như ông ta không nghe thấy gì.

Bốn thành viên Hội sinh viên cũng giống vậy.

Bên trong giảng đường chỉ nghe thấy mỗi tiếng đập cửa rầm rầm.

“Ai cũng được, làm ơn hãy giúp tôi mở cửa ra, xin mấy người đấy.” Người ngoài cửa bắt đầu khẩn cầu: “Mấy người muốn thù lao gì cũng được, tích phân, đạo cụ, thứ gì tôi cũng…”

“Đừng, đừng… đừng, đừng mà, đừng mà! Tôi chưa muốn…”

Giây tiếp theo, tất cả âm thanh đột nhiên dừng lại.

Tiếng gào thét thê lương, tiếng kêu cứu tuyệt vọng, tiếng đập cửa, tiếng hít thở, tiếng bước chân, toàn bộ đều biến mất.

Như thể bị ếm bùa câm, hành lang tĩnh mịch như nước, yên lặng đến độ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

“…”

Bên trong giảng đường, sắc mặt của nhóm streamer xám ngoét.

Bên ngoài cửa sổ không có lấy một tia sáng, tối đen tựa như vực thẳm, khiến cho lòng người ớn lạnh.

Đúng là họ đã tìm thấy giảng đường, nhưng không phải ai cũng may mắn giống họ. Vậy nên, những kẻ không tìm được giảng đường ngoài kia sẽ xảy ra chuyện gì?

Họ không biết, cũng không muốn biết.

Quất Tử Đường híp mắt, cúi đầu kiểm tra điện thoại.

Đến giờ Hugo vẫn chưa hồi âm.

Thân là đội trưởng, cô có thể xác định tình trạng của streamer trong đội từ xa… Mặc dù đến giờ Hugo vẫn im lặng nhưng chắc chắn anh ta còn sống.

Nói cách khác, “không tìm được đường vào giảng đường” cũng chưa chắc đã là điều kiện tử vong.

Quất Tử Đường cất điện thoại.

Nhóm streamer trong phòng mang theo những suy nghĩ riêng, bốn thành viên của Hội sinh viên bắt đầu lẳng lặng di chuyển xung quanh lớp, từng trang giấy mang theo khí lạnh được phát ra, đặt trên mặt bàn của mỗi streamer.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn tờ giấy trước mặt.

Khác môn tự chọn, tờ giấy này không trắng tinh, ngược lại viết chi chít chữ.

Phần tiêu đề có hàng chữ in đậm:

“Đại cương môn Tư tưởng Đạo đức của Đại học Tổng hợp Dục Anh.”

“…”

Ôn Giản Ngôn giật mình.

Trong lúc Ôn Giản Ngôn đang xem xét chữ viết trên giấy, giọng nói bình bình của Hiệu Phó chợt vang từ trên đỉnh đầu cách hắn không xa:

“Nếu muốn trở thành sinh viên của Đại học Tổng hợp Dục Anh, các em nhất định phải trả qua giáo dục Tư tưởng Đạo đức nghiêm ngặt. Chỉ có như vậy các em mới có thể học tập và sinh hoạt tốt hơn ở đây, trở thành nhân tài có ích, đồng thời có một tương lai xán lạn.”

Giờ phút này, trên bàn mỗi streamer đều có một tờ giấy giấy lạnh.

Tuy nhiên bốn thành viên của Hội sinh viên đều không dừng bước, chậm rãi đi quanh phòng học như đang tuần tra, khiến thần kinh của mọi người bất giác căng như dây đàn.

Hiệu Phó nói tiếp:

“Kế tiếp, tất cả sinh viên được đọc mã số sinh viên đều phải đứng lên đọc một đoạn trong đại cương.”

Ông ta nhặt tờ danh sách dày cộp trên bàn, khẽ nói:

“180001.”

Không ai trả lời.

Ôn Giản Ngôn thoáng nghiêng đầu, thầm đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng.

Không ai đứng dậy. Chẳng biết người bị điểm danh đầu tiên không thể tìm thấy giảng đường hay là đã chết trong năm ngày trước.

Sau khi chờ đợi mấy giây, Hiệu Phó cúi đầu vạch vài nét lên giấy rồi đọc tiếp:

“180002.”

Vẫn không có ai hồi âm.

“180003.”

Lần này, cuối cùng cũng có sinh viên mang mã số này.

Một streamer đứng dậy từ hàng ghế cuối lớp, sắc mặt tái mét, cổ họng nghẹn ngào, tay nắm chặt tờ giấy mỏng, dường như vô cùng lo lắng.

Mọi người trong phòng đều dán mắt nhìn hắn, chờ đợi.

Bao gồm cả Hiệu Phó trên bục giảng và bốn thành viên Hội sinh viên đang đi loanh quanh trong lớp.

Streamer mang mã số 003 này nuốt khan một cái, đoạn mở miệng:

“Thân là… Thân là sinh viên Đại học Tổng hợp Dục Anh, tôi xin hứa sẽ tuân thủ kỷ luật và nội quy trường, tôn trọng quyền uy của giảng viên và Hội sinh viên, tích cực tham gia hoạt động của câu lạc bộ…”

Hắn lắp bắp đọc.

Mắt Ôn Giản Ngôn nhìn vào trang giấy, lướt theo trình tự đọc của đối phương, đọc thầm  hàng chữ trên trang giấy.

Streamer kia vô cùng cẩn thận, một chữ cũng không đọc sai.

Nội dung của đại cương này nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, hầu hết nội dung đều là một vài quy tắc cơ bản dành cho sinh viên. So với “Đại cương Tư tưởng Đạo đức”, trông nó càng giống một lời cam kết hoặc tuyên ngôn.

“Tôi, tôi, tôi…”

Streamer đang đọc đại cương đột nhiên tạm ngừng.

Ôn Giản Ngôn dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang đối phương.

Streamer nọ vẫn đứng tại chỗ, nhưng không hiểu sao khuôn mặt hắn ta bỗng tái mét đi, gần như trắng hơn cả tờ giấy cầm trên tay, trán túa đầy mồ hôi lạnh, thậm chí có giọt men theo thái dương chảy dọc xuống dưới, nhỏ tí tách xuống mặt bàn.

Giọng hắn run rẩy:

“Là một thành viên của trường, tôi, tôi…”

Ôn Giản Ngôn nhận thấy streamer kia vừa đọc vừa thỉnh thoảng ngước mắt từ sau tờ giấy lên, thấp thỏm nhìn vào khoảng trống nhỏ hẹp trước mặt, đồng thời ngày càng lắp bắp.

Hắn đang nhìn gì?

Dõi theo mắt hắn, Ôn Giản Ngôn nhìn khoảng đất trống.

Tiếc là không thấy gì cả.

Phải chăng đó là cảnh tượng mà chỉ bản thân mới thấy? Giống như “ảo giác” bên phải luôn cố gắng thu hút sự chú ý của hắn?

Ôn Giản Ngôn nhíu mày.

“Tôi… Tôi…”

Streamer càng lắp bắp hơn, thời gian tạm ngừng giữa từng chữ như dài gấp đôi, ngón tay run rẩy túm chặt mép giấy, đồng tử lồi ra, từng thớ cơ bắp trên mặt như đang run lên.

Sau đó.

Tất cả im bặt.

Sắc mặt hắn ta đột nhiên trở nên cực kỳ tái nhợt, cơ thể gục xuống, phần đầu đập mạnh xuống bàn phát ra tiếng động vang dội.

Khuôn mặt kẻ nọ hướng về phía Ôn Giản Ngôn.

Trắng bệch, cứng đờ, vặn vẹo, mắt xám xịt, đồng tử giãn nở.

Hiển nhiên đã chết.

Mọi người đều bị dọa cho giật mình, không khí lập tức trở nên nặng nề tĩnh mịch.

Cho đến lúc này bọn họ đã biết môn học Tư tưởng Đạo đức khác hẳn với các môn học bắt buộc trước đó, song họ không ngờ người đầu tiên lại bỏ mạng nhanh như vậy.

Im hơi lặng tiếng, không có một dấu hiệu nào.

“…”

Ôn Giản Ngôn thở hắt một hơi, im lặng nhúc nhích tay.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lòng bàn tay hắn đã phủ kín một lớp mồ hôi nhớp nháp.

Trên bục giảng, Hiệu Phó tiếp tục nói bằng chất giọng vô cảm:

“Bạn này đọc rất tốt, được rồi, mời bạn tiếp theo.”

“180004.”

Giảng đường im lặng vài giây, không có người đáp, Hiệu Phó cúi đầu chuẩn, ngay khi ông ta chuẩn bị gạch tên thì cuối cùng, dường như streamer được điểm danh cũng chuẩn bị xong tinh thần, chậm rãi đứng dậy.

Hiệu Phó đặt bút xuống.

“Rất tốt, bắt đầu đọc đi.”

Hiển nhiên cái chết của người đầu tiên đã mang đến đả kích mạnh cho tất cả những người có mặt, song dù vậy, streamer bị điểm tên vẫn buộc phải tuân thủ quy tắc, tiếp tục đọc bài.

“Thân là sinh viên Đại học Tổng hợp Dục Anh, tôi xin hứa sẽ tuân thủ…”

Hắn lắp bắp đọc.

Trong lúc nghe người kia chậm rãi đọc, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về hướng thi thể.

Thi thể vẫn nằm bất động tại chỗ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, cằm nó tựa như một miếng cao su mất độ đàn hồi, cái miệng từ từ mở to, máu tươi chảy ra từ miệng.

Ôn Giản Ngôn nhìn thấy sâu trong miệng của kẻ nọ, chỉ có một nửa miếng thịt.

Đầu lưỡi đã biến mất.

Mồ hôi lạnh túa đầy lưng.

Streamer đã đọc qua chỗ bị dừng trước đó.

“Là một sinh viên của Đại học Tổng hợp Dục Anh, tôi yêu trường, tôi…”

Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hắn, như thể đang chờ kẻ chết tiếp theo.

Tuy nhiên khác với tưởng tượng của tất cả, hắn chẳng những không có chuyện gì mà còn căng da đầu đọc tiếp:

“Tôi sẽ vĩnh viễn không rời khỏi trường.”

Đoạn này đã xong.

“Rất tốt, bạn này đọc rất hay.” Hiệu Phó trên bục giảng có vẻ rất hài lòng, phất tay: “Ngồi xuống đi.”

Streamer nọ lập tức nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi xuống.

“…”

Những streamer khác có mặt trong giảng đường đều sửng sốt, nghi hoặc nhìn nhau.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao kẻ đầu tiên chết mà kẻ thứ hai còn sống?

Bọn họ có gì khác nhau?

Chỉ tiếc trong lớp học này, các streamer không thể liên lạc với nhau. Ngoại trừ đồng đội có thể lén lút liên lạc trao đổi thông qua điện thoại thì không ai có thể biết được người kia đã trải qua những gì.

Mọi chuyện tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ.

Từng mã số sinh viên được đọc lên, các streamer lần lượt đứng dậy.

Ai không có mặt sẽ bị đánh dấu trong danh sách, còn những streamer bị gọi tên sẽ đứng dậy đọc nội dung trên giấy.

Một vài người sẽ đột ngột tắt thở trong quá trình đọc, chết không rõ nguyên nhân… và tử trạng của họ cũng khác nhau. Có người xuất hiện vết bóp tím đen trên cổ, có người miệng chảy chất lỏng đen, như thể bị chết đuối trên đất liền, cũng có người xuất hiện lỗ thủng trên ngực, máu tươi tuôn ra.

Tử vong thỉnh thoảng vẫn có nhưng nhìn chung tỷ lệ này cũng không nhiều.

Cuối cùng, một mã số quen thuộc xuất hiện từ trong miệng của Hiệu Phó.

“180039.”

Tim Ôn Giản Ngôn đập dồn dập.

Tuy nhiên mặt ngoài hắn vẫn bình tĩnh đứng dậy, cầm tờ giấy mỏng tanh toả ra khí lạnh lên.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào hắn.

Trên bục giảng, ánh mắt không chớp của Hiệu Phó tựa như lưỡi rìu lạnh lẽo xuyên qua cơ thể hắn.

Tô Thành và những người khác có vẻ lo lắng. Bởi vì bị quy tắc hạn chế nên họ không biết nguyên nhân cái chết của những streamer kia… Trong tình huống không biết gì cả, Ôn Giản Ngôn – kẻ có giá trị thanh tỉnh thấp nhất tất nhiên cũng là kẻ gặp nguy hiểm nhiều nhất.

Ôn Giản Ngôn bắt đầu bình tĩnh đọc:

” Thân là sinh viên Đại học Tổng hợp Dục Anh, tôi xin hứa…”

Giọng hắn đều đều, không mắc sai một chữ nào.

Tuy nhiên theo từng từ thoát ra khỏi miệng hắn, độ lạnh trên tờ giấy ngày càng cao, như thể đang hút đi nhiệt độ cơ thể hắn.

Ôn Giản Ngôn đột nhiên ngộ ra điều gì, mặc dù miệng đọc liên tục nhưng ánh mắt của hắn lại âm thầm liếc nhìn…

Quả nhiên giá trị thanh tỉnh còn lại của hắn đột nhiên dao động.

Đáy lòng của Ôn Giản Ngôn trở nên lạnh lẽo.

Xem ra, cuối cùng điều hắn không muốn thấy nhất đã ứng nghiệm.

Mặc dù môn này không bắt phải ngủ nhưng vì là môn bắt buộc nên vẫn phải trả giá bằng giá trị thanh tỉnh.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Mẹ ơi, tiêu rồi tiêu rồi…”

“Giá trị thanh tỉnh của streamer quá thấp, lần này e rằng phải đi chầu ông bà mất.”

“Nhưng mà nói thật, tôi cảm thấy khá tin tưởng vào streamer.”

“? Lầu trên đừng mù quáng nữa, tỉnh lại đi ông cháu ơi, streamer trước có giá trị thanh tỉnh 70 80 còn ngỏm nữa là, tôi không tin cái dạng chỉ có hơn 30 điểm như hắn sẽ chống đỡ được.”

Tác dụng phụ của việc giá trị thanh tỉnh giảm mạnh bắt đầu xuất hiện trên người Ôn Giản Ngôn, tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ đi, ảo thính bên tai dần dần khuếch đại.

Tuy nhiên, kể cả là vậy thì tốc độ đọc của Ôn Giản Ngôn vẫn chậm rãi kéo dài và dứt khoát:

“… Tuân thủ nội quy trường học, tôn trọng giảng viên…”

Đột nhiên, khoé mắt của hắn thoáng thấy có thứ gì đó bên dưới mép giấy.

Chẳng biết một cái đầu quen thuộc với khuôn mặt tái nhợt đã xuất hiện cạnh chiếc bàn cách đó không xa từ lúc nào. Khoé miệng của nó nhếch cao, hai mắt nhìn hắn chòng chọc.

“Hì hì.”

Tiếng cười ma quái vang lên.

Lưng Ôn Giản Ngôn toát hôi lạnh.

Lục cục.

Cái đầu chậm rãi lăn về phía hắn.

“Hì hì.”

Tiếng cười dần dần trở nên rõ ràng.

Khung cảnh chập chờn, mọi thứ đang mất kiểm soát và sụp đổ.

Đột nhiên, “ảo giác” vẫn luôn quanh quẩn bên hắn chợt nghiêng người qua: “Có cần giúp đỡ gì không?”

Hơi thở lạnh lẽo đến gần, Ôn Giản Ngôn như được kéo thoát ra khỏi trạng thái giống bị yểm bùa này.

Câm miệng.

Hắn đáp trong lòng.

Khoảng dừng ban nãy nhanh đến độ không ai có thể nhận ra, hắn vẫn bình tĩnh đọc: “Tôn trọng quyền uy của giảng viên và Hội sinh viên, tích cực tham gia hoạt động của câu lạc bộ…”

Bên rìa tầm mắt, cái đầu đang lăn cách ngày càng gần, tiếng cười ma quái ngày càng lớn hơn, nỗi sợ quen thuộc bắt nguồn từ cái chết ập đến, khiến ngón tay của Ôn Giản Ngôn khẽ run run.

Tuy nhiên tính toán trong đầu lại trở nên nhanh chóng.

Hắn sẽ chết sao?

Hắn sẽ chết sao?

Trong khoảnh khắc ấy, những bằng chứng và manh mối vốn bị bỏ qua trước đó lần lượt được xâu chuỗi lại với nhau.

Lúc này nội dung đọc của Ôn Giản Ngôn khá nhiều, thậm chí còn nhiều hơn một vài streamer đã bỏ mạng.

Nhưng hắn vẫn chưa chết.

Nói trắng ra thì Ôn Giản Ngôn không nghĩ rằng trong lớp học này sẽ có người có giá trị thanh tỉnh thấp hơn mình.

Điều này cũng có nghĩa, nếu dùng giá trị thanh tỉnh làm tiêu chuẩn tử vong, hắn sẽ chết ngay khi vừa mở mồm nói câu đầu.

Tuy nhiên hắn không chết.

Nếu giá trị thanh tỉnh không phải cơ sở để phán định tử vong, vậy đó là gì?

Trong đầu hiện lại hình ảnh thi thể há to miệng bị cắt lưỡi.

Bên rìa tầm mắt, một cái đầu lâu đang tiến đến gần.

… Mỗi streamer có một kiểu chết khác nhau.

Vì sao?

Giá trị thanh tỉnh lại tụt giảm.

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng.

Cách chết khác nhau là vì “nguy hiểm” xuất hiện trước mặt họ khác nhau.

Bởi vì chọn các “môn học” khác nhau nên mới có “cái chết” không đồng dạng.

Nhưng vấn đề là, bài tập về nhà đã được bàn giao, đáng lẽ ra chương trình học phải kết thúc mới đúng, tại sao những thứ này vẫn tiếp tục xuất hiện?

Lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn đổ mồ hôi nhớp nháp.

Vì tờ giấy này.

Bởi vì giá trị thanh tỉnh sụt giảm cho nên khi vừa tiếp xúc với tờ giấy này, Ôn Giản Ngôn đã cảm nhận được khí lạnh toát ra từ nó.

Giống với cảm giác tờ giấy được phát trong môn tự chọn mà hắn từng có.

Ngay khi viết chữ lên tờ giấy làm bài âm u lạnh lẽo, bọn họ sẽ được đưa về môn học, do đó, vai trò của tờ giấy dùng để đọc diễn cảm này… Có lẽ là để những thứ ở trong môn học tiến vào thực tế.

Vật môi giới sẽ là gì đây?

Giá trị thanh tỉnh.

Trong lúc hoàn thành bài tập, giá trị thanh tỉnh sẽ giảm sút.

Việc đọc nội dung trên giấy cũng khiến giá trị thanh tỉnh sụt giảm.

Vật tại sao khi đọc cùng một đoạn văn mà có người sống kẻ chết?

Khác với việc viết trên giấy, tổng nhiệm vụ streamer hoàn thành là như nhau, có lẽ việc khấu trừ giá trị thanh tỉnh không thể khống chế, nếu đã như vậy, biến số duy nhất ở đây chỉ có thể là tốc độ.

Đối với những streamer đã “nộp bài tập về nhà” trước, sẽ chẳng có ai hiểu rõ hơn họ về nguồn gốc “nguy hiểm” kinh khủng cỡ nào.

Trang giấy cắn nuốt giá trị thanh tỉnh, giá trị thanh tỉnh càng thấp, streamer càng sợ.

Càng sợ, giá trị thanh tỉnh giảm càng nhanh, “nguy hiểm” cũng sẽ tiến vào thế giới bên ngoài nhanh hơn.

Ôn Giản Ngôn cắn răng, buộc mình rời mắt khỏi cái đầu nọ.

Hắn nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt, tỉnh táo lại. Hắn nghe thấy giọng nói của mình từ phía xa xa truyền đến, chậm rãi đọc to nội dung trên giấy:

“… Thân là sinh viên Đại học Tổng hợp Dục Anh, nhiệm vụ của tôi là học tập, tích luỹ được nhiều tín chỉ, cố gắng hoàn thành việc học…”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“Đờ mờ… tốc độ sụt giảm giá trị thanh tỉnh đã chậm lại.”

“Trong lúc giá trị thanh tỉnh thấp như vậy, đã thế còn gặp tấn công về mặt ảo giác, thế mà vẫn có thể giữ vững năng lực tư duy… Tôi sốc vãi nhái, trước đó còn có người từ 70 giảm thẳng về 0 đấy.”

Khán giả từng đăng bình luận nói rằng bản thân tin Ôn Giản Ngôn lại bình luận tiếp:

“Coi đi, tôi đã nói mà, nếu như gặp phải tình huống khác, có lẽ streamer sẽ có chuyện, nhưng tình hình trước mặt chỉ là chuyện nhỏ với hắn thôi.”

“Hả? Vì sao?”

“Mấy người quên à. Lúc trước trên sân tập hắn chỉ dựa vào ý chí, không dùng bất kỳ đạo cụ nào cả mà giá trị thanh tỉnh đã tăng thêm mấy điểm. Tôi thấy streamer bình thường không có ý chí nghị lực như này đâu… Cho nên tôi tin chắc chuyện dựa vào ý chí để qua màn streamer sẽ làm được.”

Sau khi nghĩ thông tất cả, Ôn Giản Ngôn bình tĩnh, vừa đọc vừa nhìn lên trên.

Giá trị thanh tỉnh còn lại là 29.

Đã đạt đến ngưỡng giới hạn.

Đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.

Hắn hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.

Nói cách khác, nếu tiếp theo đây hắn còn không sử dụng đạo cụ nước khoáng thì giá trị thanh tỉnh sẽ không thể phục hồi một cách tự nhiên theo thời gian được, và hắn sẽ biến thành ngọn hải đăng thu hút toàn bộ quái vật trong phó bản.

Ánh mắt trên bục giảng, ánh mắt đến từ góc phòng, ánh mắt đến từ bốn thành viên Hội sinh viên đang ngày càng trở nên mạnh mẽ, lạnh lẽo, tham lam, ngập tràn ác ý.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Tuy nhiên cũng không phải không có tin tốt.

Chí ít lần này, việc đọc của hắn sắp xong, giá trị thanh tỉnh chưa thấp đến độ phải bỏ mạng.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn sống được.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn lên trang giấy, chuẩn bị đọc xong đoạn này.

Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa cụp mắt nhìn xuống, đột nhiên hai mắt của hắn nhoè đi, như thể cả thế giới đang rung chuyển.

Một giây sau, những dòng chữ đen xì ngay ngắn trên giấy bỗng biến thành màu đỏ rực bắt mắt.

Từng dòng từng dòng, tổng số lượng dòng không khác gì với lúc trước.

Tuy nhiên nội dung lại bị thay đổi.

Nháy mắt, da đầu của Ôn Giản Ngôn râm ran, lông tóc dựng ngược.

“Đại cương tư tưởng đạo đức” bình thường ban đầu đã biến mất, thay vào đó là ba câu giống hệt nhau, lặp đi lặp lại, từng hàng đỏ tươi như chọc thẳng vào mắt người đọc:

[Tôi xin hứa sẽ tự nguyện hiến dâng máu thịt của mình]

[Tôi xin hứa sẽ tự nguyện hiến dâng tinh thần của mình]

[Tôi xin hứa sẽ tự nguyện hiến dâng sinh mạng của mình]

Hết chương 428

MỤC LỤC

2 thoughts on “[CMĐVPL] Chương 428

  1. Anonymous says:

    Phó bản này nham hiểm ghê á, biết chơi thật đấy :)) đọc mà rợn cả người

    Like

Leave a comment